Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 662
Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:04:31
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thân phận của Thái tử cao quý, phần lớn các nữ nhân trong hậu viện của Thái tử đều là quý nữ gia thế hiển hách, gia thế của thần phụ nổi bật, điều duy nhất thể chính là kiếm chút tiền.”
“ Thái tử là ai? Ngài là trữ quân của Đại Sở, thể coi trọng chút tiền ?”
“Sở dĩ những lời đồn đãi về thần phụ và Thái tử lẽ là do một âm mưu xa bôi nhọ thanh danh của Thái tử mà thôi.”
“Đối vói Thái tử, thần phụ chỉ thể né tránh, lý do gì để chủ động trêu chọc.”
Thái hậu hừ một tiếng: “Nói như , ngươi chính là vô tội nhất ?”
Thời Phù Hân lắc đầu: “Thần phụ thể coi là vô tội , chỉ trách thần nữ quá xuất sắc, thể đồng lọt lọt mắt xanh của Thái tử và nhị công tử Liễu gia, các cô nương khác cũng cơ hội .”
Câu trả lời …
Khiến Quan vương phi và Quan Tú Nghiên ghé mắt sang.
Còn Thái hậu, ánh mắt nghiêm túc hơn một chút so với đó.
Mặc dù những lời chút càn rỡ, nhưng thể hiện rõ bản chất.
Đối với những nam nhân say mê quyền lực mà , chỉ nữ nhân hữu dụng mới thể khiến bọn họ hao phí chút tâm tư.
Thấy Thái hậu còn với ánh mắt giống như đang con kiến nữa, Thời Phù Hân trực tiếp hỏi: “Thái hậu, thần phụ thể dậy ?”
Khiến khác kiêng kỵ cũng là một cách để tự bảo vệ .
Thái hậu nàng: “Ai gia sớm Hoàng hậu lá gan của ngươi lớn, bây giờ thấy, thực sự đúng là như .”
Thời Phù Hân : “Tạ Thái hậu khen ngợi.”
Khuôn mặt hiền lành của Thái hậu thể duy trì nữa, bà triệu kiến Thời thị thực sự là mang theo tâm tư khó, nhưng thời gian bà hồi cung vẫn còn quá ngắn, trong tay chứng cứ xác phực Thời thị phạm tội nên tiện xử phạt.
Những thứ như dùng ngôn ngữ nhục chèn ép gì đó thể tạo thành bất cứ thương tổn thực sự nào, bà cũng khịt mũi khinh thường.
Sau khi chứng kiến tài năng ăn của Thời Phù Hân, Thái hậu cũng lười nhiều với nàng, xua tay bảo nàng lên: “Được , nếu Thái Hoàng Thái hậu gặp ngươi, ngươi theo An quốc công phu nhân qua đó , ai gia giữ ngươi thêm nữa.”
Thấy Thái hậu dễ dàng buông tha cho như , Thời Phù Hân chút bất ngờ.
Nhìn thấy Thái hậu đang đùa giỡn với Quan vương phi và Quan Tú Nghiên, tâm trạng của Thời Phù Hân chút ngưng trọng, đường đến Thọ Khang cung với Thời Phù Âm, nàng đều im lặng, mãi cho đến khi thấy nụ của hai tiểu ngoại sanh, tâm trạng mới hơn một chút.
Chỉ là tâm trạng cũng kéo dài bao lâu thì cung nhân Thọ Khang cung đột nhiên chạy đến với nàng rằng, lúc nãy Thái hậu hạ ý chỉ ban Quan Tú Nghiên trắc thất cho Sở Diệu.
Sắc mặt Thời Phù Hân đổi, một tiếng với Thời Phù Âm vội vàng chạy đến Từ Ninh cung.
Trên đường , thấy nhiều cung nhân đều đang nghị luận chuyện Thái hậu ban cho Sở Diệu, sắc mặt Thời Phù Hân đen như đáy nồi.
Khi Thời Phù Hân đến Từ Ninh cung, đúng lúc thấy Quan vương phi đang mỉm rạng rỡ dẫn theo Quan Tú Nghiên ngoài sự bao vây của mấy cung nhân.
Trong tay đám cung nhân cầm thêm trang mà Thái hậu tặng cho Quan Tú Nghiên.
Nhìn thấy Thời Phù Hân đến, nụ mặt Quan vương phi và Quan Tú Nghiên lập tức biến mất, sắc mặt trở nên mất tự nhiên.
Lúc , vị lão ma ma phạt quỳ Thời Phù Hân đó dậy, lớn tiếng : “Thái hậu chỉ, cô nương Quan gia xinh lanh lợi, khiêm nhường hiếu thuận, đặc biệt ban cho Diệu tam công tử trắc thất.”
Thời Phù Hân nhàn nhạt thoáng qua lão ma ma, lập tức đến mặt Quan Tú Nghiên: “Quan biểu , ngươi còn nhớ rõ những gì và ngươi khi tiến cung chứ?”
Quan Tú Nghiên cắn môi, một lời.
Thời Phù Hân giữ chặt cổ tay nàng: “Đi, theo đến gặp Thái hậu, với ngài rằng ngươi trong lòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-662.html.]
Quan Tú Nghiên Thời Phù Hân giữ chặt, lập tức giãy giụa kịch liệt.
Thời Phù Hân động thủ với nàng , thấy nàng giãy giụa kịch liệt, trực tiếp buông nàng .
Quan Tú Nghiên mới thoát khỏi vòng vây, đột nhiên quỳ xuống mặt Thời Phù Hân: “Biểu tẩu, trong lòng thích biểu ca nhiều năm, cầu xin tẩu thành cho , tẩu yên tâm, tuyệt đối sẽ tranh sủng với tỷ, chỉ cầu xin tỷ cho một nơi trú ngụ.”
Thời Phù Hân mỉm , lạnh lùng nàng : “Rốt cuộc quá xem trọng ngươi.” Nói , nàng cúi xuống, mắt nàng , nhỏ giọng đến mức thể thấy: “Cái gì gọi là ngươi tuyệt đối sẽ tranh sủng với ? Ngươi cơ hội ?”
“Không khinh thường ngươi, nhưng chỉ dựa việc ngươi ở bên cạnh Sở Diệu nhiều năm nhưng vẫn thể trái tim , ngươi lấy tự tin cảm thấy thể tranh với ?”
Quan Tú Nghiên ngơ ngác Thời Phù Hân, sắc mặt chút trắng bệch.
Thời Phù Hân quan tâm đến nàng , dậy về phía Quan vương phi.
Quan vương phi nàng đến chột , mặt sang chỗ khác đối mặt với nàng.
Thời Phù Hân đến gần bà , ghé sát tai bà : “Thân là mẫu ruột thịt của Sở Diệu, đúng là cố gắng hết sức sống , một mẫu như , cũng cảm thấy bi ai cho .”
Quan vương phi giận tím mặt, lập tức kéo Quan Tú Nghiên: “Thái hậu đúng, ngươi là một thiếu giáo dưỡng, nhận nhân tức là Tú Nghiên, ngươi tư cách lên tiếng ở đây.”
Nói xong, bà kéo Quan Tú Nghiên đến cửa cung.
Thời Phù Hân hai rời , đầu lạnh lùng thoáng qua chính điện Từ Ninh cung.
Thái hậu cũng đang Thời Phù Hân, mặc dù cửa điện đóng , nhưng khi Thời Phù Hân sang, Thái hậu lập tức hoảng hốt một chút, cơ thể cũng theo đó đong đưa.
“Thái hậu.”
Hoàng hậu ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy Thái hậu.
Sau khi định cơ thể, Thái hậu về phía cửa điện một nữa, đáng tiếc cửa điện còn bóng .
Thái hậu vỗ ngực: “ là tà môn, lúc nãy ai gia cảm thấy hai mắt Thời thị xuyên qua cánh cửa cung điện, từ xa về phía ai gia chứ.”
Ánh mắt thực sự chút đáng sợ!
Hoàng hậu mỉm : “Có lẽ mẫu hậu nhầm .”
Thái hậu gật đầu, đó nhạo lắc đầu, Hoàng hậu : “Mồm miệng chiếm lợi thế thì ích gì chứ, động thủ thì nhất định động thủ đúng chỗ, thấy , Sở Diệu mới thêm một trắc thất, Thời thị yên.”
“Biểu cô nương Quan gia cũng là một tâm kế, quen giả vờ yếu ớt để nhận sự đồng tình, mà hầu hết nam nhân đều thiên về cái yếu, cứ xem, Thời thị sẽ đau đầu.”
Hoàng hậu vội vàng khen ngợi: “Vẫn là mẫu hậu thủ đoạn.”
Thái hậu: “Không ai gia thủ đoạn, mà là con quá dễ dàng chọc giận, đối phó với loại như Thời thị cần nhiều lời, trực tiếp tay tàn nhẫn mới là biện pháp đúng đắn.”
Hoàng hậu âm thầm tán dồng, thủ đoạn bôi đen thanh danh giống như khi đối phó với các nữ tử bình thường vô dụng Thời thị, da mặt quá dày, căn bản thèm để ý đến ánh mắt khác thường của khác.
…
Quan vương phi mang theo ý chỉ của Thái hậu và một đống đồ ban thưởng vui vẻ trở về vương phủ.
Vừa mới phủ lập tức mang theo Quan Tú Nghiên gặp lão vương phi.
Sau khi chuyện, lão vương phi hề vui vẻ giống như trong tưởng tượng của Quan vương phi và Quan Tú Nghiên, phản ứng thể là chút lãnh đạm.
Điều khiến Quan vương phi và Quan Tú Nghiên đều vô cùng kinh ngạc, rằng đó vì con nối dõi cho vương phủ, lão vương phi từng để lộ ý tưởng Quan Tú Nghiên thất cho Sở Diệu.
Đặc biệt là Quan vương phi, thấy lão vương phi ý vị thâm tường liếc mắt một cái, trong đầu lập tức nhớ đến những lời của Thời Phù Hân với bà ở cửa Từ Ninh cung, nàng với bà rằng Diệu ca nhi một mẫu như thực sự quá bi ai.
Lúc , ánh mắt của lão vương phi và Thời thị giống lạ thường!
Trong lòng Quan vương phi chấn động, ngay lập tức trở nên mờ mịt, tính tình Tú Nghiên , chắc chắn thể theo Diệu ca nhi trong tât cả chuyện, nàng chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Diệu ca nhi, Diệu ca nhi cũng thể thoải mái hơn một chút, bà thực sự cũng là cho Diệu ca nhi.