Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 648

Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:04:16
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời Phù Hân Sở Diệu, chút nên lời, nàng đặt hai tay lên tay vịn hai bên thành ghế, nghiêm túc Sở Diệu đang bao vây trong ghế: “Tướng công, nên cảm thấy may mắn vì cưới , nếu đổi khác, trái tim sớm tổn thương bởi câu lúc nãy của .”

“Sao , ở trong lòng , chỉ mẫu phi mà thê tử như ?”

Tư thế của Thời Phù Hân mang theo tính áp bức, Sở Diệu theo bản năng cảm thấy thoải mái, nhưng phản ứng đầu tiên của phản kháng, mà là hít một thật sâu, cố gắng điều chỉnh để bản thích ứng, nhưng còn kịp thích ứng thì Thời Phù Hân thu tay .

Nhìn thấy Phù Hân xoay đến bên cạnh vị trí đãi khách bên cạnh xuống, Sở Diệu sờ sờ mũi che giấu cảm giác mất mát chợt loé lên biến mất trong lòng .

Sở Diệu chính suy nghĩ trong lòng cho hoảng sợ, cảm thấy mất mát vì cái gì?

“Tướng công, lục hoàng tử dự định sẽ ép cưới cô nương của Minh quốc công phủ ?”

Câu hỏi của Thời Phù Hân kéo Sở Diệu mạch suy nghĩ.

Sở Diệu liếc mắt thông tin tình báo về lục hoàng tử và Minh quốc công ở bàn, lúc nay Thời Lục thấy, đây cũng là chuyện thể , bèn :

“Hai ngày trong buổi thượng triều, Hoàng thượng dùng cách thức đùa giỡn rằng cô nương của Minh quốc công phủ gả cho lục hoàng tử là đoá hoa nhài cắm bãi phân trâu, Minh quốc công phủ tái giá nữ nhi cũng là chuyện dễ hiểu.”

“Minh quốc công phủ địa vị tôn quý, thể cần gả nữ nhi cho hoàng gia.”

“Cùng ngày hôm đó, lục hoàng tử phái bà mối đến Minh quốc công phủ.”

Thay vì là lục hoàng tử ép cưới, chi bằng là Hoàng thượng đang tạo áp lực thì hơn.

Thời Phù Hân im lặng một chút: “Xem Hoàng thượng thích Minh quốc công phủ, thậm chí còn thèm giấu diếm, còn nữa, tại cảm thấy Hoàng thượng đang coi lục hoàng tử trở thành công cụ để đối phó với Minh quốc công phủ ?”

Trò đùa của Hoàng thượng thể là trò đùa ? Hắn đang đặt Minh quốc công phủ ở đài.

Sở Diệu nàng: “Trong mắt Hoàng thượng, tất cả đều là công cụ của ngài .”

Thời Phù Hân : “Ta còn tưởng rằng các hoàng tử dù cũng là huyết mạch của , ít nhiều cũng chút khác biệt chứ?”

Sở Diệu nhàn nhạt : “Hoàng tử nhiều như , ít một hai cũng là chuyện lớn gì.”

Thời Phù Hân chút cảm khái, hoàng gia đúng là vô tình.

Lúc , Tiểu Phương gõ cửa , tìm Sở Diệu.

Sở Diệu thoáng qua Thời Phù Hân, ngay khi Thời Phù Hân cho rằng đuổi nười ngoài thì : “Nàng phía bình phong chờ , sẽ xong nhanh thôi.”

Trên mặt Thời Phù Hân xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng Sở Diệu hiếm khi thể hiện sự gần gũi nên nàng đương nhiên sẽ đẩy ngoài, dẫn theo Tiểu Phương phía bình phong.

Phía bình phong một căn phòng kích thước bằng một gian nội thất.

Bên trong chỉ bày biện những thứ đơn giản như bàn ghế giường, lúc Sở Diệu hồi phủ đều nghỉ chỗ .

Tiểu Phương lướt qua một vòng, lẩm bẩm : “Mấy thứ quá đơn sơ, tam gia sống ở đây thực sự khiến ấm ức .”

Thời Phù Hân gì, đối với bất cứ một nào đó, nhà nhưng về, thà sống tạm ở bên ngoài, điều đó nghĩa nhà là một nơi đau lòng.

Thời Phù Hân chiếc ghế Sở Diệu vẫn thường , cầm lấy ba viên xúc xắc đặt bàn.

Tiểu Phương cũng thấy, lập tức : “Chẳng lẽ bình thường tam gia cũng thích chơi ném xúc sắc?”

Thời Phù Hân , mà đùa nghịch xúc sắc: “Có thể là khi gặp một vấn đề đưa quyết định nhưng ai thương lượng, ném xúc xắc để quyết định.”

Tiểu Phương há hốc miệng: “Làm như thế qua loa ? Nếu tam gia thực sự đưa quyết định dựa việc ném xúc xắc thì chẳng đáng tin cậy chút nào.”

Thời Phù Hân bật : “Chẳng lẽ ngươi từng ném xúc xắc quyết định nào? Nếu kết quả ném xúc xắc như ý của ngươi, chẳng lẽ ngươi ném thêm một nữa.”

Tiểu Phương nghẹn họng mỉm , đúng , ném xúc xắc đưa quyết định thoạt vẻ như đang giao quyền quyết định cho ông trời, nhưng cuối cùng thực chất vẫn theo ý .

Ở chỗ của Sở Diệu thực sự gì để g.i.ế.c thời gian, Thời Phù Hân và Tiểu Phương chơi trò ném xúc xắc.

Khoảng chừng một canh giờ , cuối cùng Sở Diệu cũng giải quyết xong công việc.

“Đi thôi, thể hồi phủ.”

Trên xe ngựa trở về vương phủ, Thời Phù Hân mỉm đưa tay mặt Sở Diệu, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện ba viên xúc xắc: “Tướng công ném xúc xắc giỏi?”

Sở Diệu nàng một cái, gì, nhưng giữa hai hàng chân mày tràn ngập sự kiêu ngạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-648.html.]

Thời Phù Hân mỉm : “ lúc cũng chơi tồi, khi về nhà chúng thi đấu một trận nhé?”

Sở Diệu thấy vẻ mặt khiêu khích của Thời Phù Hân, suy nghĩ một chút : “Được thôi, , dùng nội lực.”

Thời Phù Hân: “Đương nhiên , dùng nội lực còn thú vị gì nữa?”

Sở Diệu bắt đầu hứng thú: “Nếu nàng thua thì ?”

Sở Diệu sang chỗ khác: “Bây giờ vẫn nghĩ , khi nào nàng thua sẽ với nàng.”

Thời Phù Hân mỉm : “Tướng công gì đây?”

Thời Phù Hân : “Tướng công vẻ tự tin nhỏ, nếu thua thì ?”

Sở Diệu thẳng: “Ta sẽ thua.”

Thời Phù Hân : “Tướng công, mặt dùng để ?”

Nghe thấy câu , Sở Diệu lập tức nhớ đến cảnh tượng Thời Phù Hân hôn lên mặt một cái, cho rằng Thời Phù Hân nghĩ chủ ý đắn gì, lỗ tai lập tức đỏ bừng.

Thời Phù Hân thấy , cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng cũng để ý, mỉm giải thích nghi hoặc giúp : “Mặt dùng để vả.” Nói , nàng ném cho một ánh mắt khiêu khích: “Tướng công, chờ vả mặt .”

Thấy nghĩ sai, lỗ tai Sở Diệu càng đỏ bừng, trực tiếp mím môi gì.

Suốt chặng đường đó, gần như đều là Thời Phù Hân tự chuyện một .

“Tướng công, nơi việc quá đơn sơ, dọn về nhà ở .”

“Tướng công, bình thường yêu quý cơ thể chút nào ? Chàng về nhà ở , mỗi ngày sẽ nấu dược thiện bồi bổ cơ thể cho nhé, ?”

“Tay nghề của , nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.”

Mặc dù Sở Diệu ít khi chuyện, nhưng ánh mắt nhu hoà ấm áp.

Sở Diệu thường xuyên ở trong vương phủ, khi trở về đương nhiên sẽ thỉnh an các trưởng bối, Thời Phù Hân theo bái kiến từng một, khi dùng cơm tối ở chỗ Quan vương phi, lúc trở về Vinh An viện, sắc trời sắp tối mịt.

Lần trở về, Sở Diệu trực tiếp đến thư phòng, mà theo Thời Phù Hân trở về thượng phòng.

“Chẳng thi đấu ném xúc xắc , đến đây ?”

Thời Phù Hân kinh ngạc sự tích cực của Sở Diệu: “Hay là chúng tắm rửa quần áo ?”

Sở Diệu suy nghĩ một chút gật đầu: “Được.”

Nửa canh giờ , Thời Phù Hân mới sửa soạn xong, Sở Diệu chiếc giường đất cửa sổ một lúc lâu.

“Sao nàng lề mề như ?” Sở Diệu oán giận một câu.

Thời Phù Hân : “Nam nhân các thể qua loa, nhưng nữ nhân thì , nữ nhân mềm mại yếu ớt nên bảo dưỡng thật kỹ.”

Sở Diệu nàng một cái, trả lời một câu “Nàng mềm mại chút nào”, nhưng vẫn ý thức cảm giác nguy cơ, nếu như những lời chắc chắn sẽ chọc giận Thời Lục nên thức thời gì cả.

“Đến đây .”

Sở Diệu lấy xúc xắc ngoài, hiệu cho Thời Phù Hân xuống đối diện .

Thấy , Thời Phù Hân : “Xem tướng công thực sự thích ném xúc xắc, là thê tử, hôm nay chỉ thể liều bồi quân tử.” Nói , ánh mắt nàng chuyển động, hiệu cho Bình Yên chuẩn một ít giấy trắng đến đây.

“Thua một , dán một tờ, cuối cùng để xem nào dán nhiều giấy trắng thì đó thua.”

“Được.”

Sau đó, hai phu thê bắt đầu chuyên tâm chơi trò ném xúc xắc.

Sở Diệu ham chiến thắng, cũng thích ném xúc xắc, thực sự cảm thấy kỹ thuật chơi của nên tập trung tinh thần việc chơi trò chơi.

Còn về phần Thời Phù Hân, nàng chỉ gia tăng tình cảm giữa hai , điều quan trọng nhất là tập trung tìm hiểu tính tình của Sở Diệu thông qua trò chơi.

Trò chơi hợp với cả hai nên bầu khí vô cùng hài hoà.

Lãnh ma ma và Bình Yên ở bên cạnh thấy Thời Phù Hân và Sở Diệu cuối cùng cũng bắt đầu tiếp xúc gần gũi với , trong lòng tràn ngập sự vui mừng.

Loading...