Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 647
Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:04:15
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay là của , ích kỷ mẫu phi và Thời Lục tiếp xúc với nhiều hơn, để hai chấp nhận lẫn , nhưng bây giờ hiểu, hai cố gắng hết sức bớt tiếp xúc với mới thể yên chuyện gì.
Trong lúc suy nghĩ, Sở Diệu trở về Vinh An viện, lúc sắp đến viện, đột nhiên vỗ đầu một cái.
Bị Thời Lục trêu chọc, quên luôn cả chuyện chính.
Đầu năm nay một giang hồ phong trần tìm đến Sở Diệu, tưởng Hồng Nhan Tiếu xảy chuyện, mấy tháng nay vẫn luôn chờ Thời Lục đến tìm giúp đỡ, nhưng phía bên Thời Lục chậm chạp động tĩnh gì.
Vì thế, phái điều tra Hồng Nhan Tiếu một chút, phát hiện Hồng Nhan Tiếu bất cứ vấn đề nghiêm trọng gì, đều là một chuyện nhỏ nhặt, căn bản cần dùng đến .
Điều chứng tỏ nghĩ sai .
nếu Hồng Nhan Tiếu xảy chuyện gì, tại giang hồ đến tìm Thời Lục?
Hơn một trăm chi nhánh của Hồng Nhan Tiếu, khi Thời Phù Hân chọn năm phụ trách của năm khu vực đông tây nam bắc trung, cuối cùng cũng còn nhiều chuyện cần giải quyết nữa.
“Phu nhân, Yên gia đến.”
Trong phòng riêng của Hồng Nhan Tiếu, Thời Phù Hân nghiêm túc lật xem phận của phụ trách các khu vực, thấy Yên Đại Tử , nàng mới đặt tài liệu trong tay xuống.
Yên Đại Tử mỉm khen ngợi: “Đã lâu lắm đích đến đây vấn an phu nhân, bây giờ phu nhân càng ngày càng rạng rỡ.”
Thời Phù Hân liếc mắt một cái: “Bây giờ ngươi cũng càng ngày càng chuyện.”
Yên Đại Tử ha ha: “Đều là do phu nhân dạy dỗ .”
Yên Đại Tử của bây giờ dám bất cứ tâm tư nhỏ nhặt với Thời Phù Hân nữa.
Thứ nhất, năng lực của lục cô nương mạnh mẽ, một từ nhỏ lăn lộn đường phố như thực sự thuần phục với những kẻ mạnh tuyệt đối.
Thứ hai, nàng là ân nhân cứu mạng, mạng của là do dưỡng phụ ban cho, lục cô nương cứu dưỡng phụ ngoài chẳng khác nào cứu giúp tính mạng , phần ân tình đương nhiên báo đáp.
Thứ ba, bây giờ lục cô nương chính là phu nhân của chỉ huy Giám Sát ty Sở Diệu, lúc khi Sở Diệu chỉ là một tên ăn chơi trác táng chơi bời lêu lổng, dám trêu chọc, chứ đừng là bây giờ.
Yên Đại Tử cảm thấy còn chút may mắn, mặc dù cũng thể coi là một địa đầu xà nho nhỏ trong nội thành, nhưng trong kinh thành quá nhiều quý nhân, cuộc sống của bao giờ dễ dàng.
Bây giờ việc việc cho lục cô nương còn là bí mật, vì mối quan hệ với Sở Diệu, nhiều dám tìm đến gây rắc rối.
Cuối cùng cũng cảm nhận lợi ích thiết lực khi một chỗ dựa mạnh mẽ!
“Không phu nhân gọi đến đây là dặn dò gì ?”
Thời Phù Hân giao tư liệu về những phụ trách năm khu vực lớn của Hồng Nhan Tiếu cho : “Ta ngươi xây dựng một đội điều tra, chuyên chịu trách nhiệm giám sát tình hình các khu ở Hồng Nhan Tiếu.”
Yên Đại Tử trở nên nghiêm túc: “Phu nhân yên tâm, khi trở về, sẽ lập tức sắp xếp.”
Thời Phù Hân gật đầu: “Sau khi chọn xong hãy với , xem một chút.”
Nếu đối tượng đáng để bồi dưỡng, nàng vẫn bồi dưỡng sớm một chút.
Trong tay nàng vẫn quá ít dùng .
Yên Đại Tử gật đầu đồng ý, nếu là bình thường, khi Thời Phù Hân dặn dò chuyện xong, sẽ trực tiếp rời , nhưng , chút do dự thôi.
Thấy , Thời Phù Hân kinh ngạc : “Sao , còn chuyện gì ?”
Yên Đại Tử Thời Phù Hân: “Phu nhân, phát hiện thời gian càng nhiều vệ binh của Giám Sát ty chằm chằm chỗ hơn nữa, tam gia gì bất mãn với ?”
Người của Giám Sát ty chỉ chằm chằm , bất cứ điều gì cả, điều khiến chút bất an.
Mặc dù bên ngoài đều lan truyền tin đồn lục cô nương Sở Diệu yêu thích, nhưng tin chút nào.
Dưỡng phụ từng với rằng, lẽ các nam nhân khác sẽ thích một nữ nhân mạnh mẽ như lục cô nương, nhưng Sở Diệu thì .
Lúc còn nhỏ, cuộc sống của Sở Diệu vô cùng khó khăn, khi trưởng thành cũng như ý, trái tim trống rỗng, một nữ nhân yêu kiều mềm mại cần che chở, tinh lực để che chở nữ tử khác, một nữ nhân yếu ớt ở bên cạnh sẽ chỉ là sự trói buộc.
Ngược , Sở Diệu thể tìm sự bổ sung khiêm khuyết ở một nữ nhân mạnh mẽ.
Hắn tán thành với điều , bởi vì cũng nghĩ như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-647.html.]
Điều quan trọng nhất là lục cô nương chỉ mạnh mẽ về phương diện vũ lực, mà tinh thần dũng cảm sợ rắc rối, dám chiến đấu vì thứ cho mới là điều thu hút khác nhất.
Nếu còn trẻ, một nữ nhân giống như lục cô nương đây coi trọng , chắc chắn sẽ bằng lòng.
Thời Phù Hân Sở Diệu như là vì vẫn từ bỏ chuyện điều tra Hương sư gia, đừng Yên Đại Tử, ngay cả nàng ngoài cũng theo dõi.
“Không cần để ý đến, các ngươi nên gì thì cứ cái đó.”
Có câu của Thời Phù Hân, Yên Đại Tử yên tâm, mỉm rời .
Yên Đại Tử rời lâu, Thời Phù Hân cũng dậy rời khỏi Hồng Nhan Tiếu.
“Phu nhân, trực tiếp trở về vương phủ ?”
Lúc lên xe ngựa, Thạch Nhất mở miệng hỏi.
Thời Phù Hân trực tiếp trả lời, mà về phía Tiểu Phương: “Đã bao lâu tam gia trở về phủ?”
Tiểu Phương chút suy nghĩ, lập tức trả lời: “Đã bảy tám ngày .”
Thời Phù Hân : “Chúng đến Giám Sát ty .” Bây giờ chuyện ở Hồng Nhan Tiếu giải quyết, nàng cũng nên nghiêm túc bồi dưỡng tình cảm với Sở Diệu.
…
Giám Sát ty.
Sở Diệu đang vùi đầu xử lý công việc thì thấy Mạnh Mặc Linh phấn khích chạy , đang định mở miệng mắng thì thấy đưa mắt hiệu với : “Diệu ca, tẩu tử đến thăm , chỉ mới về phủ mấy ngày mà tẩu chạy đến tìm, thể thấy tẩu nhớ .”
Sở Diệu sửng sốt một chút, Thời Lục đến?
Ngay đó, Sở Diệu nhớ đến cảnh tượng Thời Lục trêu chọc gặp mặt đó, sắc mặt chút u ám, nhưng trái tim ngừng đập thình thịch.
“Tẩu tử.”
Mạnh Mặc Linh nhiệt tình lên tiếng tiếp đón, cắt ngang hồi ức của Sở Diệu.
Sở Diệu ngẩng đầu lên về phía cửa, thấy Thời Phù Hân ngược sáng , thứ gì đó bỗng nhiên xẹt qua lòng , trái tim tăng tốc một nữa, hồi lúc lâu vẫn thể rời mắt.
Nhìn thấy dáng vẻ của , Thời Phù Hân cong môi mỉm , đó nghiêng đầu Mạnh Mặc Linh chút hổ bên cạnh.
Mạnh Mặc Linh nhận ánh mắt của Thời Phù Hân, nên rời , tình nguyện khỏi phòng.
Sau khi khỏi phòng, Mạnh Mặc Linh lập tức bĩu môi: “Bình thường Diệu ca còn thích cãi bướng, trông vẻ như trở về vương phủ cũng cả, bây giờ vả mặt đúng , dù cũng là thê tử của , thế mà đến ngơ ngẩn, đúng là mất mặt.”
Mạnh Mặc Linh , Tiểu Phương cũng ân cần lui ngoài, còn đóng cửa phòng .
Trong phòng chỉ còn Thời Phù Hân và Sở Diệu.
Không ngoài, Thời Phù Hân mỉm về phía Sở Diệu: “Tướng công, lâu về nhà, nhớ , cho nên đến đây xem một chút, vui khi thấy ?”
Thời Phù Hân mới đến gần, Sở Diệu hồi phục tinh thần, ngơ ngác Thời Phù Hân hổ xuống đùi một nữa, trầm giọng : “Nếu vui, nàng sẽ thế nào?”
Thời Phù Hân ôm cổ Sở Diệu, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Nếu vui, cảm thấy là quấy rầy , sẽ đến nữa.”
Sở Diệu: “…”
Phải trả lời câu như thế nào đây?
Nếu vui vẻ, Thời Lục sẽ đắc ý vênh váo, cho rằng để ý đến nàng? nếu vui, ngộ nhỡ Thời Lục thực sự đến nữa thì bây giờ?
Thời Phù Hân thấy lời , ôm lấy cổ một nữa: “Tướng công, rốt cuộc vui khi thấy ?”
Sở Diệu nàng: “Nàng cảm thấy dính ?”
Thời Phù Hân ghé sát gần : “Vậy thích như ?”
Sở Diệu hít một : “… Ta đang bận.”
Thời Phù Hân bĩu môi : “Vậy ý của tướng công là quấy rầy , sẽ ngay bây giờ.”
Thấy nàng dậy, Sở Diệu im lặng một giây : “Nàng thể xuống chiếc ghế bên cạnh.” Hắn dừng một chút thêm: “Cũng lâu lắm về phủ, chờ xử lý công việc xong, chúng sẽ cùng trở về, ừm, chủ yếu là về để thăm mẫu phi.”