Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 636
Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:01:40
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại hoàng tử cúi đầu xuống, giống như hổ ngượng ngùng.
Thời Phù Hân hừ một tiếng, trực tiếp phất tay áo rời .
Đại hoàng tử cũng để ý đến, nhanh chóng kéo đại hoàng tử phi lên xe ngựa, đó nghênh ngang rời .
Trong xe ngựa, đại hoàng tử còn nguỵ trang nữa, mặt tràn ngập sự bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ, xem tìm thời gian nào đó bổ sung lễ bái sư mới .
Dáng vẻ tức giận lúc nãy của tiểu sư phụ giống giả vờ chút nào.
Rất nhiều tận mắt thấy cảnh tượng Thời Phù Hân và đại hoàng tử sư đồ đường ai nấy , xem kịch vui, trầm tư suy nghĩ gì đó.
“Thời thị đúng là trời đất tạo nên một đôi cùng với Sở Diệu, nàng dám chống đối Hoàng hậu trong cung yến, bây giờ dám ngăn cản đại hoàng tử, đúng là chút kiêng kỵ chút nào.”
“Người chính là sư của Triển thần y, ngoại trừ Hoàng thượng , Triển thần y từng sợ nào ?”
“Được , bớt tranh cãi , là đồ thần y, chừng chuyện cần cầu xin giúp đỡ đấy.”
“Chẳng nàng theo mệnh lệnh của Hoàng thượng ? Chỉ cần chúng cầu xin Hoàng thượng, Hoàng thượng lên tiếng, nàng dám ?”
“Ngươi mang theo lỗ tai khi tham gia cung yến ? Thời thị ngang nhiên rằng đừng uy h.i.ế.p một đại phu, Hoàng thượng thể lệnh cho nàng trị liệu, nhưng chữa trị như thế nào, thể trị khỏi là do nàng định đoạt.”
“Chuyện …”
Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán xung quanh, Công Tôn Minh phát hiện thê tử Hồ Tâm Nhuỵ vẫn luôn theo xe ngựa của Vinh vương phủ, nhịn hỏi: “Có chuyện gì ?”
Ánh mắt Hồ Tâm Nhuỵ sâu kín: “Thời Phù Hân thật can đảm!” Trong giọng mang theo sự bội phục và hâm mộ.
Công Tôn Minh dừng một chút: “Lá gan của nàng lớn.”
Hồ Tâm Nhuỵ đột nhiên : “Nghe Truyền nhân Long thị việc thẹn với lương tâm, thích trực tiếp rõ.”
Câu chút đầu đuôi, Công Tôn Minh hiểu, khỏi về phía Hồ Tâm Nhuỵ.
Hồ Tâm Nhuỵ thấy khó hiểu, : “Ta chỉ cảm thấy như thực sự vui.”
Công Tôn Minh tán thành lắm: “Con việc thể theo ý như , ở trong triều đình, việc theo quy củ hoàng gia, nếu Truyền nhân Long thị sẽ mai danh ẩn tích.”
Nghe , Hồ Tâm Nhuỵ rũ mắt xuống, tiếp tục thêm nữa.
Phía bên , Sở Diệu cũng theo Thời Phù Hân xe ngựa.
Thời Phù Hân kinh ngạc : “Sao hôm nay cưỡi ngựa?”
Sở Diệu nàng với sắc mặt phức tạp, phát hiện sự hiểu của đối với nàng vẫn quá ít: “Hôm nay nàng quá lỗ mãng, ngộ nhỡ Hoàng thượng trách phạt nàng thì ai thể ngăn cản .”
Thời Phù Hân mỉm : “ Hoàng thượng cũng trách phạt mà.”
Sở Diệu nhíu mày: “Chẳng lẽ nàng sợ ?”
Thời Phù Hân nghiêm mặt : “Chuyện liên quan đến tôn nghiêm, đương nhiên lực đối phó.” Nói , nàng dừng một chút, nghiêm túc về phía Sở Diệu: “Ta sống tôn nghiêm, bất kể là ở vương phủ trong hoàng cung, cho nên thể cúi đầu.”
Sở Diệu tiếp.
Thời Phù Hân tiếp tục : “Những chuyện xảy hôm nay chẳng qua là Hoàng thượng dẫn đầu, Hoàng hậu, Thành Dương công chúa, lão vương phi bên cạnh hiệp trợ nhằm thuần hoá mà thôi.”
“Mục đích của bọn họ chính là phục tùng bọn họ.”
Nói đến đây, Thời Phù Hân mỉm Sở Diệu: “Cảnh tượng như lẽ còn xa lạ gì nữa đúng ?”
Sở Diệu sửng sốt một chút, nhiều khoảnh khắc lướt qua trong đầu .
, từ nhỏ đến lớn, thực sự gặp ít chuyện tương tự, ép thể cúi đầu, thể nhượng bộ.
Thời Phù Hân trầm giọng : “Khi đối mặt với áp lực nặng nề, con hoặc là khuất phục, hoặc là phản kháng, càng gặp nhiều càng sẽ quen thuộc, một khi hình thành thói quen thì khó thể đổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-636.html.]
“Một sống tôn nghiêm thì sống theo trái tim , quyền lựa chọn.”
“Điều mà Hoàng thượng và những khác đang chính là lợi dụng quyền lực, lợi dụng áp lực dư luận, từng bước từng bước ăn mòn quyền lựa chọn của , đó dễ dàng điều khiển , khiến động theo sự sắp đặt của bọn họ.”
“Một mất chính thì khác gì so với một con rối?”
Nghe thấy câu , trong lòng Sở Diệu chấn động.
Một mất chính thì khác gì so với một con rối?
Hắn chính ?
Sở Diệu cẩn thận hồi tưởng những chuyện trong những năm qua, đột nhiên phát hiện bất cứ chuyện gì trong đó thực hiện theo bản năng của , tất cả thứ đều phụ thuộc áp lực bên ngoài và là kết quả của sự cân nhắc lợi hại thiệt hơn.
Ngay cả việc cưới Thời Lục cũng như .
Thời Phù Hân thấy sắc mặt của Sở Diệu ngừng đổi, nghĩ đến đến mức , khéo thể nhân cơ hội tìm hiểu nội tâm của Sở Diệu một chút, bèn hỏi: “Tướng công, thích ăn gì, uống gì? Lúc nhàm chán thích những chuyện gì?”
Sở Diệu Thời Phù Hân bằng ánh mắt hoảng hốt, một câu hỏi đơn giản như , nhưng thể trả lời .
Lúc , bỗng nhiên nhận , thích cái gì, lớn chừng , chỉ cố gắng luyện võ, vững trong Luân Hồi điện, đó Hoàng thượng trọng dụng, đó còn trong vương phủ coi thường ức h.i.ế.p nữa.
Còn về phần thích cái gì, Sở Diệu bao giờ nghiêm túc nghĩ đến.
Thời Phù Hân thấy phản ứng của , lập tức hề quý trọng bản chút nào, nhịn đưa tay nắm lấy tay Sở Diệu, : “Ta thích ăn ngon, đặc biệt là thích ăn đồ cay.”
“Ta thích mặc váy áo xinh , thích thưởng vũ nhạc, thích quây quần uống với vài ba bằng hữu .”
“Điều thích nhất chính là kiếm tiền, kiếm nhiều, nhiều tiền, đó tiêu xài phung phí.”
“Tướng công, chúng thành , cùng những chuyện đó .”
“Đương nhiên, cũng sẽ cùng những chuyện thích.”
“Chúng mỗi ngày đều sống trong vui vẻ.”
Thấy Sở Diệu chỉ , bất cứ phản ứng nào, Thời Phù Hân nhịn lắc lắc cánh tay Sở Diệu: “Tướng công, bằng lòng ?”
Trong lòng Sở Diệu chút căng thẳng, rõ ràng chỉ là một việc bình thường nhưng khiến trái tim rung động đến thế, ánh mắt tràn ngập khao khát mong chờ của Thời Phù Hân, gật đầu: “…Được.”
Thời Phù Hân nở một nụ rạng rỡ, duỗi hai ngón trỏ chọc chọc hai khoé miệng của Sở Diệu: “Đừng xụ mặt, một cái xem nào, nhớ kỹ bây giờ thê tử .”
Nhìn dáng vẻ yêu kiều của Thời Phù Hân, Sở Diệu thể mỉm , nhưng sự ấm áp trong mắt càng ngày càng nồng đậm, trái tim nóng lên, đó đê mê đưa tay nắm tay Thời Phù Hân.
Thấy , khoé mắt Thời Phù Hân cong cong thành hình trăng non, khoé miệng cũng hiện lên hai má lúm đồng tiền sâu thẳm.
Ngay khi Thời Phù Hân đang suy nghĩ nên chủ động dựa bờ vai Sở Diệu trong bầu khí như thì bên ngoài vang lên giọng của xa phu.
“Tam gia, tam phu nhân, đến vương phủ .”
Sở Diệu hồi phục tinh thần, phát hiện đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Thời Phù Hân, lập tức rút giống như điện giật, khi rút về chút ảo não, đặc biệt là khi đối mặt với ánh mắt trêu chọc của Thời Phù Hân, nhanh chóng xuống xe ngựa giống như đang chạy trốn.
“Tam gia, ? Sao mặt đỏ như thế , cảm lạnh ?”
Gã sai vặt Tuỳ Phong lo lắng Sở Diệu.
Sở Diệu thấy Thời Phù Hân cũng xuống xe ngựa, để nàng phát hiện dáng vẻ chật vật của , vội vàng quát lớn: “Câm miệng.” Sau đó, bước nhanh vương phủ, hề chờ Thời Phù Hân.
Dáng vẻ lọt mắt của những khác trong vương phủ trở thành chứng cứ Thời Phù Hân chọc giận Sở Diệu, phu thê bất hoà.
“Tức phụ Diệu ca nhi, ngươi thực sự nên học quy củ.”
Vinh lão vương phi bất mãn Thời Phù Hân.
Thời Phù Hân mỉm trả lời: “Tổ mẫu, quy củ của , chỉ cần ai trêu chọc thì dễ chuyện.”
Vinh lão vương phi đang định gì đó thì thấy Vinh lão vương gia bước vương phủ, bà chỉ thể trừng mắt liếc Thời Phù Hân một cái, đó bước nhanh đuổi kịp Vinh lão vương gia.
Thấy , phu thê Sở Huyên và phu thê Sở Chiêu đều chút kinh ngạc.