Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 628

Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:01:31
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Diệu cảm nhận ánh mắt thâm trầm của Thái tử về phía , nhưng cũng hề sợ hãi, trực tiếp sang.

Đại hoàng tử vẫn thích nhiều, các vị hoàng tử khác cũng bày dáng vẻ sống c.h.ế.t mặc bay.

Cứ thế chừng nửa canh giờ , Hoàng thượng bước khỏi địa cung, Thiên Trì lão nhân gì với , mặt Hoàng thượng tràn ngập sự thất vọng và tiếc nuối.

Hoàng thượng cũng lâu, mang theo Thái tử và các vị hoàng tử khác rời , đại hoàng tử ở địa cung trông chừng Thiên Trì lão nhân cùng với Thời Phù Hân, Triển Phi, Triển Bằng và Sở Diệu.

Ba ngày , cái chằm chằm của ba vị đồ , Thiên Trì lão nhân bình an .

Triển Phi Triển Bằng đích đóng nắp quan tài cho Thiên Trì lão nhân.

“Tiểu sư , và Sở Diệu trở về vương phủ , và Tiểu Bằng ở Hành Sơn giữ đạo hiếu cho sư phụ là .”

Thời Phù Hân xuất giá, tiện ở Hành Sơn, nàng gật đầu: “Được, sẽ thường xuyên đến đây.”

Thời Phù Hân cùng với Sở Diệu và đại hoàng tử rời hỏi Hành Sơn.

Bởi vì sức khoẻ nên lúc mỗi khi ngoài, đại hoàng tử đều xe ngựa, khi cơ thể bình phục, cũng thích cưỡi ngựa nữa.

Khi cùng với Thời Phù Hân và Sở Diệu đến chân núi Hành Sơn, khi thấy chỉ một chiếc xe ngựa, đại hoàng tử lập tức nhíu mày.

Thời Phù Hân thấy , mỉm chủ động : “Khải Nhi cùng xe ngựa với sư phụ trở về kinh thành .”

Giọng điệu hoà nhã, nụ hiền từ.

Đại hoàng tử nhịn rùng một cái.

Ngay cả Sở Diệu cũng lặng lẽ đầu .

Đại hoàng tử Sở Diệu bằng ánh mắt cầu cứu, Sở Diệu chỉ vờ như thấy.

Cuối cùng, cái chằm chằm của Thời Phù Hân, đại hoàng tử chỉ thể căng da đầu : “Bổn điện… Ta quen cưỡi ngựa .”

Thời Phù Hân thấy đại hoàng tử gọi là sư phụ, chút vui, hai tay khoanh ngực, khẽ hất cằm lên: “Sở Khải, nhiều ngày trôi qua, nhưng ngươi vẫn còn đến bái kiến vi sư .”

Mí mắt đại hoàng tử giật giật, gọi sư phụ với một tiểu cô nương nhỏ hơn mười mấy tuổi, thực sự thể mở miệng .

Thấy đại hoàng tử chậm chạp mở miệng, Thời Phù Hân càng thêm bất mãn: “Sao , đại hoàng tử cảm thấy tư cách sư phụ của ngươi?”

Đã đến mức , đại hoàng tử âm thầm hít một thật sâu, cúi chín mươi độ chắp tay hành lễ với Thời Phù Hân: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Lúc , Thời Phù Hân mới hài lòng: “Đứng lên .” Sau đó xoay lên xe ngựa.

Lúc đại hoàng tử mới đưa tay lên xoa mồ hôi trán, nhận ánh mắt vui sướng khi thấy khác gặp hoạ của Sở Diệu, bước nhanh đến, nhỏ giọng hừ một tiếng: “Ngươi cũng giúp một chút.”

Sở Diệu nhún vai: “Đồ bái kiến sư phụ là chuyện đương nhiên, ngài giúp ngài như thế nào đây?”

Nghe , đại hoàng tử cũng bất đắc dĩ thôi.

Sau đó, hai xoay lên ngựa, cùng với Thời Phù Hân đang ở xe ngựa trở về kinh thành.

Trên đường , đại hoàng tử đầu chiếc xe ngựa phía mấy , nghĩ đến việc mỗi gặp mặt đều hành đại lễ với một tiểu cô nương, đại hoàng tử chỉ cảm thấy da đầu tê dại, do dự một chút cưỡi ngựa đến bên cửa sổ xe ngựa.

“Khụ khụ…”

Đại hoàng tử đầu tiên là ho khan vài tiếng, nghĩ nếu động tĩnh bên ngoài xe, Thời Phù Hân ở trong xe chắc chắn sẽ xốc màn xe lên xem một chút, nhưng chờ mãi chờ mãi, màn xe từ đầu đến cuối vẫn hề di chuyển.

Sở Diệu ý định của đại hoàng tử, buồn lắc đầu.

Nếu đại hoàng tử đối xử với Thời Lục giống như những khuê tú bình thường, sẽ dễ chịu .

Đợi một lúc lâu vẫn nhận sự đáp , đại hoàng tử thể mở miệng gọi : “Sư phụ…”

cho dù là , rèm xe vẫn xốc lên, chỉ thấy bên trong xe ngựa vang lên hai chữ mặn nhạt: “Có việc?”

Đại hoàng tử bất đắc dĩ: “Sư phụ, việc thương lượng với ngài.”

Lúc , màn xe mới xốc lên.

Thời Phù Hân đại hoàng tử: “Ngươi tìm vi sư thương lượng chuyện gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-628.html.]

Đại hoàng tử cân nhắc một chút : “Sư phụ, phụ hoàng là một thích đa nghi, bởi vì ngài là phu nhân của chi huy Giám Sát ty, lẽ ngài thấy và ngài qua quá thiết.”

Chỉ huy Giám Sát ty?

Cách xưng hô xa lạ đến nhường nào, nếu Thời Phù Hân từ lâu Sở Diệu về đại hoàng tử, nàng sẽ cho rằng hai hề quen lẫn .

“Cho nên?”

Thấy Thời Phù Hân mặt cảm xúc , đại hoàng tử nhịn nuốt nước miếng, lúc , đột nhiên cảm nhận sự áp bách lớn lao đến từ sư phụ.

“… Sau nếu chúng gặp ở nơi đông , thể đồ nhi sẽ phần lơ là sư phụ, ví dụ như cố ý vờ như thấy gì đó, đến lúc đó mong sư phụ thể thông cảm một chút.”

Thời Phù Hân thích hừ một tiếng: “Nếu thông cảm thì ?”

“Hả?”

Câu trả lời khiến đại hoàng tử chút há hốc mồm.

Thời Phù Hân đại hoàng tử với ánh mắt nguy hiểm: “Có ngươi nhận sư phu ? Hay là ngươi cảm thấy còn nhỏ tuổi, một sư phụ như sẽ khiến ngươi mất mặt?”

“Không chuyện đó.”

Mặc dù đại hoàng tử trả lời vô cùng dứt khoát, nhưng Thời Phù Hân vẫn hừ một tiếng thật mạnh, đó kéo rèm xe xuống.

Đại hoàng tử vội vàng hét lên một tiếng bên ngoài xe ngựa: “Sư phụ, trong lòng đồ nhi vô cùng kính trọng sư phụ ngài.”

Trong xe ngựa phản hồi gì.

Đại hoàng tử thấy Sở Diệu cưỡi ngựa đến bên cạnh , lớn tiếng uy h.i.ế.p một câu: “Nếu sư phụ của chịu ấm ức ở trong vương phủ, bổn điện hạ sẽ bỏ qua .”

Sở Diệu đại hoàng tử, nên lời.

Thế mà dùng cách chèn ép để đòi lấy Thời Lục, đại hoàng tử đúng là tiền đồ.

Sau khi đoàn thành, đại hoàng tử tách riêng với Sở Diệu và Thời Phù Hân.

Bây giờ chuyện Thiên Trì lão nhân rõ, Thời Phù Hân cũng sẽ chính thức bắt đầu cuộc sống của ở nhà chồng.

Thời Phù Hân và Sở Diệu mới trở về vương phủ, Vinh lão vương phi phái đến gọi hai đến Vinh Hân đường.

Sau khi đến nơi, hai phát hiện Vinh quận vương và Quan vương phi cũng ở đó.

Chờ đến khi bọn họ hành lễ xong xuống, lão vương phi lập tức mở miệng với Sở Diệu: “Diệu ca nhi, tức phụ của cháu giữ đại hiếu cho sư phụ của nàng, trong thời gian thể hầu hạ cháu.”

“Mà bên cạnh cháu thể hầu hạ, và mẫu phi cháu thương lượng với tuyển cho cháu hai nha , hôm nay cháu đưa về .”

Nghe thấy những lời , sắc mặt của Thời Phù Hân và Sở Diệu đồng thời trở nên u ám.

Tính tình Sở Diệu ngỗ nghịch, trong vương phủ sớm quá quen với việc lời, còn về phần tâm trạng của Thời Phù Hân, ba lão vương phi căn bản thèm để ý.

Vinh quận vương lo lắng Sở Diệu phối hợp, cũng xụ mặt : “Diệu ca nhi, đại ca và nhị ca ngươi gian nan về vấn đề con nối dõi, ngươi khai chi tán diệp cho vương phủ mới đúng.”

Ông dứt lời, Thời Phù Hân vốn dĩ vô cùng tức giận đột nhiên còn tức giận nữa.

Sở Diệu đám trong vương phủ coi như công cụ sinh con, phối hợp mới là lạ.

Quả nhiên, Sở Diệu châm chọc lên tiếng: “Ta đang tự hỏi tại mấy đột nhiên quan tâm đến chuyện trong viện của , hoá là vì Sở Huyên và Sở Chiêu đều vô dụng.”

“Câm miệng!”

Vinh quận vương tức giận mắng: “Đó là đại ca và nhị ca ngươi, lễ nghĩa ngươi học cho bụng chó ?”

Trên mặt Sở Diệu tràn ngập sự châm chọc: “Sở Huyên và Sở Chiêu nhi tử, mấy định để sinh thêm mấy đứa, đó quá kế cho bọn họ?”

Nghe thấy câu , ánh mắt Vinh lão vương phi loé lên, Vinh quận vương cũng im lặng gì, hai đồng loạt thừa nhận.

Thời Phù Hân thấy bọn họ thực sự ý định như , ánh mắt về phía Sở Diệu thêm một chút đồng cảm.

Lúc , cuối cùng nàng cũng hiểu tại Sở Diệu thà tự hy sinh thể của , tiêu hao tuổi thọ cũng kế thừa nội lực của khác.

Sống trong một gia đình như thế , nếu năng lực tự bảo vệ , thực sự sẽ ăn thịt đến mức còn một mảnh xương.

Loading...