Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 622
Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:01:25
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Diệu liếc nàng một cái: “Nàng như thế nào thì , tin rằng nàng thể xử lý .”
Câu thoạt như đang cho nàng sự tin tưởng tuyệt đối, nhưng đối với một tân nương tử mới gả nhà chồng, gì về tình hình nhà chồng mà , câu trả lời chút qua loa lệ và hờ hững.
Thời Phù Hân như Sở Diệu: “Chàng vẻ yên tâm về nhỉ?”
Lãnh ma ma cũng về phía Sở Diệu, khẽ nhíu mày, vốn tưởng rằng tam gia tặng tú cầu mà cướp cho cô nương là vì thích cô nương, nhưng bây giờ xem , là các bà hiểu nhầm .
Tối qua động phòng hoa chúc thì thôi , bây giờ rõ ràng cô nương đang lo lắng cho màn kính sắp tới, dù thế nào nữa tam gia cũng cho cô nương về những điều kiêng kỵ của tất cả trong phủ, hoặc trấn an cô nương một chút, hai cũng thể nhân cơ hội để gia tăng tình cảm.
tam gia kết thúc chủ đề bằng một câu, đừng đến cô nương là hiếu thắng, ngay cả bà cũng nhiều với tam gia nữa.
Sở Diệu nhận sai chỗ nào, câu của chắc chắn là chân thành, thấy Thời Phù Hân gì nữa, cũng ý định chủ động bắt chuyện với nàng.
Hai cứ thế im lặng đường đến Vinh Hân đường.
…
Mặc dù chắc chắn sẽ khó, nhưng ngờ trong Vinh vương phủ vả mặt tàn nhẫn như , lúc Sở Diệu và Thời Phù Hân đến Vinh Hân đường, bọn họ nha trực tiếp dẫn trong phòng khác, những khác ai đến.
Sắc mặt Sở Diệu chút khó coi, do dự một chút : “Nàng đừng để ý.”
Thời Phù Hân lập tức : “Ta thèm để ý .” Nói , nàng mỉm Sở Diệu: “Ta trong vương phủ cảm thấy xứng với , lẽ suy nghĩ đúng ?”
Sở Diệu: “Đương nhiên, nếu bằng lòng cưới nàng, điều đó đủ để chứng minh nàng xứng đôi với .”
Mặc dù câu chút kiêu căng ngạo mạn nhưng Thời Phù Hân vẫn tán thành: “Chỉ cần nghĩ như là , hy vọng trượng phu của lúc nào cũng bày sắc mặt cao cao tại thượng giống như đang ban ơn cho .” Nói , nàng dừng một chút: “Mẫu phi của … Không, tại mẫu phi cũng đến sớm hơn một chút?”
Ánh mắt của Sở Diệu lập tức trở nên u ám: “… Từ đến nay mẫu phi vẫn luôn sắc mặt của phụ vương việc.”
Trong lòng Thời Phù Hân cảm thấy khinh thường, nhưng mặt để lộ ngoài, chỉ nhàn nhạt “ồ” một tiếng.
Lúc , Sở Huyên và La Khởi Vân đến.
“Phù Hân, đây là đại ca đại tẩu.”
Sở Diệu mới giới thiệu xong, Thời Phù Hân lập tức mỉm chào hỏi: “Đại ca, đại tẩu.”
“Tam .”
Sau khi đáp lễ, Sở Huyên và La Khởi Vân tìm chỗ xuống, thêm gì nữa với Sở Diệu và Thời Phù Hân.
Sau đó là Sở Chiêu và Đường San đến.
Hai cũng quy củ chào hỏi với Thời Phù Hân.
Đường San đánh giá Thời Phù Hân một chút, đó : “Từ lâu tam dung mạo tuyệt trần, hôm nay thấy quả thực là như , chẳng trách thể khiến tam quỳ gối làn váy thạch lựu của .”
Thời Phù Hân nàng một cái, mỉm : “Có vẻ như tin tức của nhị tẩu chuẩn xác lắm , tam gia cưới chỉ vì dung mạo của .” Nói , nàng mỉm chớp chớp mắt với Sở Diệu: “Tướng công, xem đúng ?”
Sở Diệu dịu dàng sang: “Đương nhiên .” Hắn dừng một chút: “Nhị tẩu bớt những lời đồn đãi vớ vẩn thì hơn.”
Đường San thể ngờ Thời Phù Hân với gặp mặt cho nàng mặt mũi như , Sở Diệu còn ở bên cạnh phụ hoạ, nàng tức bực, nhất thời thể tìm lời nào để đáp .
La Khởi Vân Đường San, mặt lộ vẻ trào phúng.
Sở Chiêu Thời Phù Hân, về phía Sở Diệu, : “Tam và tam đúng là tuyệt phối.”
Thời Phù Hân nở một nụ rạng rỡ đáp : “Ánh mắt của nhị ca tinh tường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-622.html.]
Sở Diệu phối hợp một nữa: “Nhị ca đúng là mắt nhất trong phủ.”
Sở Chiêu là dỗ dành Vinh quận vương vui vẻ nhất, câu thể xem là một câu châm chọc.
Sở Chiêu đương nhiên thể hàm ý của Sở Diệu, chỉ một tiếng, sâu kín thoáng qua phu thê Sở Diệu, thêm gì nữa.
Sở Diệu hai phu thê Sở Chiêu đang hành quân lặng lẽ, phu thê Sở Huyên đang xem kịch ở bên cạnh, trong lòng hiểu rõ tại hôm nay bọn họ yên tĩnh như .
Tất cả đều là vì Thiên Trì lão nhân hôm qua!
Đồ của Thiên Trì lão nhân, phận lẽ đủ tôn quý, nhưng cũng đủ quan trọng.
Phải rằng đến tây bây giờ, hai Sở Huyên và Sở Chiêu vẫn nhi tử.
Mấy năm nay, hai xem qua ít đại phu, nhưng các đại phu đều thể giải thích nguyên nhân, vương phủ cũng tìm đến Triển thần y, nhưng bởi vì đầu tiên đến cửa, Vinh quận vương dùng quyền thế để ép buộc đối phương, nên đó cho dù vương phủ phái bao nhiêu hoà giải nữa, bọn họ cũng thể mời Triển thần y.
Chẳng bao lâu , Vinh quận vương và quận vương phi đến, phía quận vương phi còn biểu cô nương Quan Tú Nghiên theo.
Bọn họ đến, Sở Diệu và Thời Phù Hân dậy.
“Phụ vương, mẫu phi.”
Thời Phù Hân cúi hành lễ với hai , quận vương phi thoáng qua Vinh quận vương, thấy Vinh quận vương hiệu gì nên cũng cho dậy.
Thấy , Sở Diệu khẽ nhíu mày, đó trực tiếp bước đến đỡ Thời Phù Hân dậy.
Thời Phù Hân mỉm , thuận thế lên, hề tỏ chút khó chịu nào sự thích của Vinh quận vương.
Nàng điều tra tất cả trong vương phủ một , đối với đám đầu óc bệnh trong vương phủ, từ đến nay nàng vẫn luôn bao dung.
Vinh quận vương thấy Sở Diệu che chở cho Thời Phù Hân như thế, sắc mặt lập tức u ám, đang định mở miệng mắng mỏ thì Vinh lão vương gia và Vinh lão vương phi đến.
Sau khi hai xuống, Sở Diệu bắt đầu dẫn theo Thời Phù Hân kính cho từng .
Phân đoạn kính diễn vô cùng thuận lợi, mỗi khi Vinh quận vương gì đó đều tiếng ho khan của Vinh lão vương phi cắt ngang.
Sau khi kính xong, Sở Diệu và Thời Phù Hân xuống.
Lúc , Vinh lão vương phi mới nóng lòng mở miệng: “Tức phụ Diệu ca nhi, cháu là đồ của Thiên Trì lão nhân, lẽ y thuật cũng lợi hại, đại ca và nhị ca của cháu khó khăn về đường con nối dỗi, cháu mau xem cho bọn họ một chút, xem xem thể của bọn họ khoẻ mạnh ?”
Bà dứt lời, Sở Diệu lập tức đen mặt: “Tổ mẫu, chuyện phù hợp.”
Vinh lão vương phi cũng hiểu rõ nam nữ khác biệt, nhưng việc Sở Huyên và Sở Chiêu đều thể sinh nhi tử sớm trở thành tâm bệnh của bà , bây giờ bà cũng quan tâm đến cái gì gọi là nam nữ khác biệt nữa:
“Đều là một nhà, cần quá khách khí, tức phụ Diệu ca nhi, cháu còn đó gì, còn mau xem bệnh .”
Thời Phù Hân chút nên lời Vinh lão vương phi, lẽ bà quen với việc lệnh ở trong vương phủ nên ngay cả khi chuyện cầu xin khác cũng vênh mặt hất hàm sai bảo như .
Thời Phù Hân : “Tổ mẫu, xuất giá tòng phu, theo tướng công.”
Vương lão vương phi ngây ngẩn cả , dường như thể ngờ rằng Thời Phù Hân dám phản bác , lập tức đen mặt: “Tức phụ Diệu ca nhi, ngươi bất kính với trưởng bối ?”
Nụ mặt Thời Phù Hân hề đổi: “Tổ mẫu, dòng dõi Thiên Sơn của từ đến nay bao giờ chịu sự uy h.i.ế.p của khác, tưởng rằng hành động của đại sư ở kinh thành khiến các ngài hiểu rõ điều mới đúng.”
“Làm càn!”
Vinh lão vương phi thực sự ngờ rằng Thời Phù Hân sẽ ngỗ nghịch như , là lão tổ tông trong vương phủ, bà rõ mối quan hệ giữa với là gió đông thổi bạt gió tây, mà là gió tây áp đảo gió đông, bà lập tức ném tách trong tay, dùng sự uy nghiêm để chế trụ nhân tức Thời Phù Hân .
“Diệu ca nhi, cháu tự xem, đây chính là tức phụ ngoan cháu cưới về đây, ngay cả tổ mẫu như mà nàng cũng dám đặt trong mắt.”
kể cả Sở Diệu Thời Phù Hân đều doạ đến.