Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 621
Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:01:24
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , sự trợ giúp của di năng trị liệu, Thời Phù Hân thanh trừ tác dụng của thuốc trong rượu hợp cẩn, nàng đưa lưng về phía Sở Diệu, âm thầm phỉ nhổ bản .
Chẳng sớm thèm tướng mạo của Sở Diệu ?
Chẳng sớm áp dụng những lý thuyết quá quen thuộc từ kiếp thực tế ?
Sở Diệu ngoan ngoãn xuống bên cạnh , nhưng nàng tay .
Chết tiệt, ngày hôm nay, nàng cũng bản là một tà tâm nhưng gan tặc.
Làm bây giờ?
Cứ thế lãng phí lãng phí đêm xuân đáng giá ngàn vàng là hôm nay ?
Không , nếu thế thì thiệt thòi quá!
Vì thế, ngay khi Sở Diệu đang chuẩn nhắm mắt ép ngủ thì thấy Thời Phù Hân dán lên một nữa, chỉ vươn tay ôm lấy eo mà còn gác hai chân lên .
Cứ quen như thế .
Dù cũng là của nàng, thể chạy thoát nữa, cứ từ từ để nàng chuẩn tâm lý thật , cần sốt ruột.
“Hít thở, hít thở!”
Sở Diệu hít sâu một nữa, đó đẩy .
thông thường, mới đẩy , đối phương dán về phía một nữa.
Sau mấy như , Sở Diệu mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, cũng lười đẩy nữa, Thời Phù Hân đang ngủ ngon lành, thỉnh thoảng cọ cọ , sắc mặt phức tạp, chẳng chê bai , động phòng với ? Bây giờ nàng đang gì ?
Khi ngọn nến đỏ long phượng cháy hết, trời cũng sáng.
Sở Diệu cả đêm thể ngủ ngon giấc, mới chợp mắt một chút thấy động tĩnh vang lên bên ngoài phòng, trời sáng, thử nghĩ đến lát nữa còn dẫn Thời Lục đến bái kiến trong vương phủ, mệt mỏi mở mắt .
Vừa mới mở mắt bắt gặp một ánh mắt sáng như trời, tràn ngập ý .
“Chào buổi sáng!”
Sở Diệu nụ thẹn thùng của Thời Phù Hân cho sửng sốt, “ồ” một tiếng bật dậy.
Thời Lục chút ngại ngùng xoay , đưa lưng về phía Sở Diệu: “Lúc ngủ, chút thành thật, tối hôm qua tác dụng của loại rượu hợp cẩn lớn, quấy rầy đến đấy chứ?”
Động tác rời giường của Sở Diệu khựng một chút, lúc mới nhớ đến rượu cẩn tác dụng thôi tình, lập tức về phía Thời Phù Hân, mặt tràn ngập sự khó hiểu: “Tối hôm qua nàng thể ngủ ngon như ?”
Hắn còn đang thắc mắc tại tối hôm qua bực bội đến thế?
Chẳng chỉ là động phòng thôi , cũng là chuyện to tát gì.
Thời Lục hiểu những lời còn dang dở trong mắt : “… Ta bách độc bất xâm.”
Câu trả lời khiến Sở Diệu cảm thấy khó chịu: “… Tốt lắm.”
Thời Phù Hân nghĩ đến Thiên Trì lão nhân ngang nhiên xuất hiện mặt , lật Sở Diệu: “Ta là đồ của Thiên Trì lão nhân.”
Sở Diệu: “Ồ.”
Thời Phù Hân hiểu ý của lắm, : “Ta là sự của Triển thần y, cách khác, là sư phụ của đại hoàng tử.”
Sở Diệu im lặng một chút: “Chỉ e đại hoàng tử sẽ…”
Thấy chỉ mới một nửa dừng , Thời Phù Hân nhướng mày, Sở Diệu từ lâu là của đại hoàng tử, nàng cố ý hỏi: “Sao , cảm thấy đại hoàng tử sẽ nhận sư phụ là ?”
Sở Diệu: “Không .”
Thời Phù Hân : “Sau khi cưới , nhận nhiều lợi lộc, thấy đại hoàng tử, chính là trưởng bối.”
Thấy Thời Phù Hân nở một nụ rạng rỡ, Sở Diệu nhịn : “Cho dù cưới nàng, cũng là trưởng bối của đại hoàng tử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-621.html.]
Nghe , Thời Phù Hân oán trách liếc mắt một cái: “Giữa trưởng bối với trưởng bối vẫn sự khác biệt, sơ cận viễn đến mức nào?”
Lúc , bên ngoài phòng vang lên giọng của Bình Yên: “Tam gia và tam phu nhân dậy ?”
Sở Diệu thấy sắc trời còn sớm nữa, thoáng qua Thời Phù Hân vẫn còn bất động giường: “Vào hầu hạ .” Nói xong, nội thất quần áo.
Bình Yên và Tiểu Phương phòng, thấy cô nương nhà vẫn còn mặc áo cưới , sắc mặt đồng loạt đổi.
“Phu nhân, …”
Bình Yên đến bên mép giường đỡ Thời Phù Hân dậy, liếc mắt nội thất một cái, mới nhỏ giọng hỏi: “Cô nương, tối hôm qua và cô gia… Sao vẫn cởi quần áo thế ?”
“Ai cởi?”
Thời Phù Hân chỉ áo khoác hỉ bào ném mặt đất.
Bình Yên thực sự sốt ruột, nhỏ giọng : “Cô nương, bây giờ xuất giá , nếu nhận sự sủng ái của tam gia, dừng chân trong vương phủ như thế nào đây?”
Thời Phù Hân Bình Yên: “Ngươi ở cùng lâu như mà vẫn còn suy nghĩ như thế ? Một thể an cư lạc nghiệp đặt bộ hy vọng sự sủng ái của khác, ngươi đấy…”
Thời Phù Hân nghiêm túc Bình Yên: “Ta ngươi trung thành, về điểm , bao giờ nghi ngờ, nhưng ngươi tại mang ngươi ngoài ? Ngươi luôn gán ghép những suy nghĩ của suy nghĩ của , khác cảm thấy là một kẻ hèn nhát sống phụ thuộc khác.”
Bình Yên thể sự vui trong giọng điệu của Thời Phù Hân, vội vàng : “Cô nương, sai .”
Thời Phù Hân lắc đầu: “Ngươi sai, chỉ là những công việc ngươi và Tiểu Phương chịu trách nhiệm giống , giao tất cả những chuyện trong phòng cho ngươi, là vì tin tưởng ngươi.” Nói , nàng mỉm thoáng qua nội thất.
“Vừa nãy ngươi sai , cần chỗ ở trong vương phủ, dù vương phủ cũng sẽ truyền cho thế tử gia, cô nương nhà ngươi chỉ cần xây dựng cho một gia đình nhỏ là , chỉ cần cô gia nhà ngươi ý , sẽ sợ bất cứ điều gì cả.”
Vừa dứt lời, Sở Diệu bước khỏi nội thất.
Thời Phù Hân thấy, ánh mắt xoay chuyển, mỉm bước đến: “Tướng công.”
Sở Diệu tiếng tướng công ngọt ngấy của Thời Phù Hân cho ngây ngẩn cả .
Thời Phù Hân dựa dẫm nắm lấy cánh tay Sở Diệu: “Tướng công, sẽ luôn ý thê tử chứ?” Thấy lời nào, nàng tức giận : “Sao , ý ?”
Sở Diệu hồi phục tinh thần, Thời Phù Hân đang nũng, đột nhiên mỉm , ánh mắt cũng trở nên thâm tình: “Sao thể ý nàng , nàng chính là khó khăn lắm mới cầu thú .”
Sau khi xong, Thời Phù Hân càng ngọt ngào hơn nữa: “Vậy tướng công sẽ luôn đối xử với chứ?”
Sở Diệu nhẹ nhàng đáp: “Đương nhiên .”
Nhìn Thời Phù Hân và Sở Diệu liếc mắt đưa tình chằm chằm đối phương, Bình Yên và Tiểu Phương ở bên cạnh lặng lẽ cúi đầu xuống.
Cô gia và cô nương diễn kịch như thế , nếu là nội tình thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy tình cảm hai thâm sâu, nhưng các nàng hiểu , hai thậm chí còn động phòng hoa chúc, mấy thứ đều là giả.
“Nàng rửa mặt chải đầu .”
Sở Diệu là đầu tiên thất bại bởi ảnh mắt tràn ngập sự quyến luyến của Thời Phù Hân, vội vàng bước khỏi phòng ngủ.
Hắn mới rời , Lãnh ma ma .
Trên mặt Sở Diệu thể hỉ nộ, Lãnh ma ma vốn tưởng rằng và Thời Phù Hân ở bên cạnh tồi, nhưng khi bước phòng, thấy áo cưới Thời Phù Hân, bà lập tức mím môi, nhưng cũng nhiều như Bình Yên, chỉ là nhanh chóng về phía tìm quần áo Thời Phù Hân mặc hôm nay.
“Phu nhân, lão vương phi trọng quy củ, kính thể đến trễ.”
Thời Phù Hân cũng mới gả vương phủ cãi thoải mái với nhà Sở Diệu, nên phối hợp với Lãnh ma ma và Bình Yên, Tiểu Phương, chẳng bao lâu ăn mặc trang điểm xong xuôi.
“Đi thôi.”
Bên ngoài phòng, Sở Diệu đợi một lúc lâu, thấy Thời Phù Hân , lập tức dậy ngoài.
Thời Phù Hân một cái, trong lòng chút kinh ngạc, dáng vẻ gấp gáp của Sở Diệu là nóng lòng giới thiệu nàng với trong vương phủ ?
Hắn thế hề giống với việc quan tâm đến trong vương phủ giống như lời đồn bên ngoài.
Nghĩ đến đây, tốc độ của Thời Phù Hân chậm .
Sở Diệu một đoạn mới phát hiện Thời Phù Hân đang tụt phía xa, tỏ bất cứ điều gì khiến trong phủ lan truyền tin đồn thích tân nương, vì thế lập tức tại chỗ, chờ Thời Phù Hân đến.
Thấy , Thời Phù Hân nhoẻn miệng , bước chân nhanh hơn, đến bên cạnh Sở Diệu, đó sóng vai bên cạnh . Trên đường , nàng hỏi một câu: “Lát nữa nếu khó , cảm thấy nên gì bây giờ?”