Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 613
Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:01:16
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi rửa mặt chải đầu trang điểm xong, Quan Tú Nghiên dẫn theo Tuệ Nhi đến chính viện.
Vinh quận vương ít khi nghỉ ngơi trong chính viện, lúc Quan Tú Nghiên đến, quận vương phi Quan thị mới rời giường.
Nhìn thấy Quan Tú Nghiên đến đây, quận vương phi lập tức mỉm : “Tú Nghiên đến ?”
Quan Tú Nghiên mỉm bước đến hầu hạ quận vương phi rửa mặt chải đầu, khi rửa mặt chải đầu xong đỡ quận vương phi đến phòng khách dùng cơm.
“Mấy năm nay ít nhiều cũng nhờ cháu ở bên cạnh hầu hạ , nếu căn nhà của giống như lãnh cung, trượng phu đến, nhi tử trở về, chút nhân khí nào cả.”
Quận vương phi nắm c.h.ặ.t t.a.y Quan Tú Nghiên: “Đứa nhỏ ngoan, chỉ khổ cho cháu, cũng may biểu tẩu cháu sắp cửa, nàng hầu hạ, cháu cũng thể thoải mái hơn một chút.”
Nghe thấy những lời , sắc mặt Quan Tú Nghiên chút trắng bệch, cho rằng quận vương phi cần nàng nữa, nàng gắng gượng nở một nụ : “Cô mẫu đang gì , thể ở bên cạnh hầu hạ ngài là phúc khí của Tú Nghiên, chỉ cần chê, tú nguyên bằng lòng hầu hạ cả đời.”
Thân là biểu cô nương sống nhờ trong vương phủ, tất cả sự tự tin của nàng khi dừng chân ở vương phủ đều dựa sự coi trọng và yêu thương của cô mẫu, nếu cô mẫu coi trọng nàng nữa, nàng thể sống .
Mặc dù sớm chuẩn tâm lý rằng khi biểu tẩu cửa, vị trí của nàng trong lòng cô mẫu sẽ giảm xuống, nhưng ngờ nó đến nhanh như .
Quận vương phi chú ý đến sắc mặt của Quan Tú Nghiên, xúc động : “Ta cháu là một đứa trẻ ngoan, cháu cũng đấy, cô mẫu vẫn luôn cháu …”
Nói đến đây, bà lập tức dừng miệng, mặt lộ sự bất đắc dĩ và đau đầu.
“Biểu ca của cháu là một chịu quản giáo, lúc còn nhỏ ít nhiều vẫn còn mấy câu, nhưng khi lớn lên, nó càng ngày càng thích đối nghịch với khác, mẫu như cũng thể chủ cho nó.”
“Bây giờ cần thứ gì khác, chỉ cầu mong nó đừng lúc nào cũng loanh quanh bên ngoài, ngay cả nhà cũng trở về.”
Quan Tú Nghiên khuyên nhủ : “Sau khi thành , biểu tẩu trông chừng, biểu ca chắc chắn thể về nhà.”
Quận vương phi hừ một tiếng: “Nếu biểu ca cháu cưới một tiểu thư xuất từ danh gia vọng tộc, còn chút mong chờ, nhưng nó cưới một như thế nào? Chỉ là một nữ nhân dã man đến từ biên quan, thanh danh hề thua kém nó, trông cậy nàng quản thúc biểu ca cháu chi bằng tự còn hơn.”
Quan Tú Nghiên vẻ mặt bất mãn của quận vương phi, im lặng một chút : “Có cô mẫu ở bên cạnh dạy dỗ, lẽ biểu tẩu sẽ đảm nhận chức trách của thê tử.”
Quận vương phi thở dài: “Cũng chỉ thể như , thánh chỉ tứ hôn ban xuống, hối hôn cũng cơ hội.”
Thử nghĩ đến chuyện nhân tức của là mà Thái tử, công tử Liễu gia nạp về nhà thất, trong lòng quận vương phi vô cùng khó chịu.
Xuất kém một chút thì thôi , bà còn vị cô nương tiếng là bất kính với trưởng bối, thích chống đối trưởng bối.
Quận vương phi nhớ đến thời gian gả vương phủ, bà chỉ mang danh hiệu vương phi trống rỗng, hề nhận quyền lợi của vương phi, danh nghĩa, bà là đích mẫu của Sở Huyên và Sở Chiêu, nhưng hai gia hoả hề kính trọng bà chút nào.
Tức phụ của bọn họ cũng học theo, ngay cả việc thỉnh an bà cũng chỉ qua loa cho xong, chút cung kính nào.
Nếu ngay cả tức phụ của nhi tử sinh của cũng chịu quản giáo, bà bà như bà thực sự sẽ buồn bực đến chết.
Nghĩ đến đây, quận vương phi khỏi về phía Quan Tú Nghiên, càng càng cảm thấy hài lòng, nhi tử lời, nữ nhi Thời gia lẽ cũng là dễ đối phó, bà tìm một nào đó về phía bà giúp đỡ mới .
“Đứa trẻ ngoan, tâm ý của cô mẫu từ đến nay từng đổi, trong lòng vẫn luôn mong cháu nhân tức của .”
“Nữ nhi gia như hoa tươi mềm mại, nhất định che chở mới gặp gió táp mưa sa, từ nhỏ cháu lớn lên ở mặt , bất kể hứa gả cháu cho nào nữa, cô mẫu cũng yên tâm.”
“Cháu từ nhỏ lớn lên ở vương phủ, tình cảm của cháu và biểu ca giống bình thường, nếu cháu vẫn luôn ở trong vương phủ, dù thế nào nữa cũng sẽ bảo vệ cháu, sẽ để cháu mất chỗ dựa.”
Nghe thấy những lời , trái tim Quan Tú Nghiên đập thình thịch, chút hiểu rốt cuộc quận vương phi ý gì, nên cúi đầu lời nào.
Quận vương phi chỉ cho rằng Quan Tú Nghiên đang ngại ngùng nên mỉm vỗ tay nàng: “Cháu của , cháu là do muôi lớn, cho dù bạc đãi ai nữa, cũng sẽ bạc đãi cháu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-613.html.]
Sau khi ăn sáng xong, Quan Tú Nghiên mang theo Tuệ Nhi và Tôn ma ma bố trí tân phòng.
Nhân lúc Tôn ma ma đang chỉ đạo những khác việc, Tuệ Nhi nhỏ giọng hỏi Quan Tú Nghiên: “Cô nương, những gì quận vương phi sáng sớm hôm nay là ý gì ?”
Quan Tú Nghiên mím môi gì, sắc mặt chút trắng bệch.
Cô mẫu nàng cho biểu ca!
Làm thất của khác, cho dù cô mẫu chống lưng nữa thì vẫn thua kém khác một bậc, chỉ nàng , mà ngay cả hài tử của nàng cũng chỉ là thứ tử.
Trên thẹn với phụ mẫu, thẹn với hài tử, bảo nàng như thế nào đây?
Tuệ Nhi thấy nàng gì, suy nghĩ một chút : “Cô nương, tam gia là một thờ ơ với chuyện tình cảm, ngài cưới cô nương Thời gia chẳng qua cũng chỉ là kế sách tạm thời, cần để bụng đến chuyện .”
“ thì khác, tình cảm giữa và ngài giống bình thường, cho dù… Cho dù danh phận kém một chút, cũng chắc ngày xuất đầu.”
Quan Tú Nghiên tấm vải đỏ và hoa hồng đang treo cao, đầu Tuệ Nhi: “Chẳng lẽ xứng gả cho một lương nhân chính thất ?”
Tuệ Nhi: “Cô nương, ý nô tỳ là .” Nàng dừng một chút: “Chẳng cũng thích tam gia ?”
Quan Tú Nghiên: “Thích thì nhất định thất cho ?”
Tuệ Nhi im lặng, một lúc lâu mới : “ phía bên vương phi…”
Quan Tú Nghiên lắc đầu : “Thực cô mẫu vẫn luôn là một hồ đồ, ngài cũng biểu ca sẽ lời ngài , thì ngài thể chắc chắn biểu ca nạp chứ?”
“Biểu ca bạc tình nhưng cũng trọng tình, tin rằng sẽ che chở một bơ vơ nơi nương tựa là , nhưng sẽ để của .”
Quan Tú Nghiên nhắc đến chuyện nữa, tân phòng, dặn dò hạ nhân đặt đủ loại đồ trang trí.
Trưa hôm đó, Sở Diệu hiếm khi hồi phủ một .
Nhìn thấy hạ nhân khiêng những rương đồ , Quan Tú Nghiên chút kinh ngạc, khi mấy thứ đều dùng để bố trí tân phòng, trong lòng nàng chút chấn động.
Từ đến nay biểu ca bao giờ quan tâm đến những chuyện trần tục, bây giờ đích trông chừng việc bố trí tân phòng.
Thực biểu ca hài lòng với vị lục cô nương Thời gia đúng ?
“Tú Nghiên, sẽ bảo Khúc ma ma trông chừng chuyện ở bên tân phòng , cần đến đây nữa.”
Nghe thấy những gì Sở Diệu , Quan Tú Nghiên cảm thấy suy đoán của trở thành sự thật, nàng thể nhịn nữa, bật thốt lên hỏi: “Biểu ca, trong lòng vui khi cưới cô nương Thời gia thê tử ?”
Sở Diệu ánh mắt nóng bỏng của Quan Tú Nghiên, chuyển dời tầm mắt: “Nàng là do khó khăn lắm mới cầu thú , đương nhiên là vui .” Nói xong, nhanh chóng ngoài.
Cả Quan Tú Nghiên lảo đảo, trong mắt cũng lấp lánh ánh nước, thấy Sở Diệu mới vài bước ngừng , ánh mắt nàng lập tức sáng ngời.
“Tú Nghiên, biểu tẩu của là một ngay thẳng rõ ràng, thể tiếp xúc với nàng nhiều hơn nữa, cũng sẽ dặn dò nàng đưa ngoài tham gia các yến tiệc tụ hội nhiều hơn nữa, nhiều nhiều việc, trái tim cũng sẽ rộng lớn hơn.”
Quan Tú Nghiên ngơ ngẩn theo bóng dáng của Sở Diệu, lẩm bẩm : “Biểu ca cảm thấy là một lòng hẹp hòi ?”
…
Võ Xương bá phủ, gần đến hôn kỳ, các bằng hữu thích của Thời gia cũng lượt đến cửa thêm trang cho Thời Phù Hân.
Mấy ngày nay Thời đại phu nhân hỗ trợ Kim Nguyệt Nga chiêu đãi khách khứa, quản lý các công việc khác trong phủ nên bận rộn đến mức chân chạm đất.
“Đại phu nhân, nhị cô nãi nãi đến.”