Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 606

Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:01:08
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc đó, chỉ cần là những cướp đoạt tú cầu trong tay Sở Diệu, đều đá bay ngoài.

Không một ai thể đến gần !

Cảnh tượng khiến nhiều bất ngờ thôi.

Mọi đều Sở Diệu võ công, nhưng ngờ lợi hại như .

Thời Phù Hân hề ngạc nhiên chút nào, nàng cũng xem nhiều, mà chằm chằm Công Tôn Minh vẫn còn đang tranh đoạt tú cầu.

Khi nén nhang sắp tàn, mắt thấy Công Tôn Minh còn hy vọng cướp tú cầu, Thời Phù Hân tay giúp .

Sở Diệu vẫn luôn chú ý đến Công Tôn Minh, khi thấy tú cầu bỗng nhiên rơi tay Công Tôn Minh trong quá trình tranh đoạt, ánh mắt loé lên.

“Trò chơi đoạt tú cầu kết thúc!”

Nén nhang tàn, Lưu công công lập tức lớn tiếng hét lên.

Lúc , những cầm tú cầu trong tay lượt là Sở Diệu, Công Tôn Minh và bát hoàng tử.

Những cướp tú cầu đều tràn ngập sự thất vọng.

Hoàng thượng ba Sở Diệu, : “Bây giờ các ngươi thể tặng tú cầu trong tay cho cô nương thích.”

Sở Diệu và Công Tôn Minh đồng thời về phía bát hoàng tử.

Dù thế nào nữa, trong ba , bát hoàng tử là phận cao nhất.

Bát hoàng tử cũng khiêm nhường, cầm tú cầu lên đến mặt nhị cô nương Đông Thăng bá phủ Điền gia, tặng tú cầu trong tay cho nàng .

“Nhận !”

“Nhị cô nương nhận lấy !”

Mọi đầu tiên là thoáng qua sắc mặt Hoàng thượng, thấy mặt Hoàng thượng mang theo ý , bọn họ lập tức ồn ào.

Điền nhị cô nương trêu chọc đến mặt mày đỏ bừng, khi thấy phụ mẫu khẽ gật đầu với nàng , nàng mới ngại ngùng tiếp nhận tú cầu.

Tiếp theo đến lượt Sở Diệu và Công Tôn Minh.

“Ta lớn tuổi hơn ngươi, ngươi chọn .”

Đối mặt với sự nhượng bộ của Sở Diệu, Công Tôn Minh sửng sốt một chút, cầm tú cầu Thời Phù Hân và Hồ Tâm Nhuỵ, trong lúc nhất thời chút do dự.

Thấy , trái tim Thời Phù Hân trầm xuống.

Lúc , Khánh Dương công chúa mở miệng: “Minh Nhi, cứ chọn cô nương con thích , mẫu hi vọng con thể hạnh phúc, con hạnh phúc mới là sự hiếu thuận lớn nhất với mẫu .”

Nghe , trong lòng Công Tôn Minh rung động, ánh mắt cổ vũ và mong đợi của mẫu , Thời Phù Hân bằng ánh mắt áy náy, đó cầm tú cầu về phía Hồ Tâm Nhuỵ.

Nhìn thấy Công Tôn Minh đưa tú cầu tay Hồ Tâm Nhuỵ, hai tay Thời Phù Hân lập tức siết chặt thành nắm đấm.

, nàng may áo cưới cho khác!

Lúc , trong mắt Sở Diệu xẹt qua ý , khi đang chúc mừng Công Tôn Minh và Hồ Tâm Nhuỵ thì sải bước về phía Thời Phù Hân.

“Khụ khụ…”

Sở Diệu mới bước một bước, Vinh quận vương và Vi quốc công bắt đầu ho khan.

Sở Diệu vẫn ngừng , đến bên cạnh Thời Phù Hân.

So với đám đông chúc mừng hai cặp đó, khi thấy Sở Diệu đưa tú cầu cho Thời Phù Hân, những mặt ở đây đều yên tĩnh.

Sở Diệu Thời Phù Hân: “Lục cô nương, đây là thứ cố ý đành cho cô nương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-606.html.]

Nhìn tú cầu mặt, Thời Phù Hân chằm chằm Sở Diệu trong chốc lát, nhoẻn miệng , nhận lấy tú cầu: “Diệu tam công tử, mong thỉnh giáo nhiều hơn.”

...

Cửa cung.

Bởi vì Thời Phù Âm và Tiêu Tử Thanh Thái Hoàng Thái hậu giữ nên Thời Phù Hân chỉ thể rời một .

Khi chiếc ngựa Thời gia đến, Thời Phù Hân chuẩn lên xe ngựa thì phía vang lên giọng của Công Tôn Minh.

“Thời lục cô nương xin dừng bước.”

Thời Phù Hân đầu một cái, để ý đến , lập tức lên xe ngựa.

Thấy , sắc mặt Công Tôn Minh trở nên cứng đờ, do dự một chút, cuối cùng vẫn bước nhanh đến xe ngựa Thời gia: “Thời lục cô nương, xin .”

Trong xe ngựa, , Thời Phù Hân nhạo một tiếng, vén một góc rèm xe lên, nhàn nhạt Công Tôn Minh: “Công tử lời giữ lời, đúng là ông trời rủ lòng thương , dù cũng đánh giá quá cao công tử.”

Bởi vì tuân thủ lời hứa, trong lòng Công Tôn Minh chút băn khoăn nên để ý đến những lời kỳ quái của Thời Phù Hân: “Lục cô nương, chuyện với ngươi, nếu ngươi yêu cầu gì, nhất định sẽ giúp đỡ.”

Thời Phù Hân nhàn nhạt : “Thực sự cần thiết, con của coi trọng chữ tín, giữ chữ tín thể chuyện với , và công tử cùng đường.”

Nhìn thấy Khánh Dương công chúa đang về phía , Thời Phù Hân lập tức nở một nụ nghiền ngẫm: “Nghe gia thế Công Tôn gia thâm sâu, chỉ mong công tử sẽ ngày cầu xin .”

Nói xong, nàng buông rèm xe xuống, trực tiếp bảo xa phu khởi động xe ngựa.

Công Tôn Minh cho rằng Thời Phù Hân cầu xin nàng là vì tấm thẻ gỗ của Tái Hoa Đà trong tay nàng , mặc dù vội vàng đến đây xin thực sự là ý tấm thẻ gỗ, nhưng nghĩ đến thuốc dẫn chữa trị bệnh tim cho mẫu Hồ gia tìm , cũng để ý lắm.

“Minh Nhi!”

Nghe thấy giọng của Khánh Dương công chúa, Công Tôn Minh nhanh chóng , đỡ Khánh Dương công chúa lên xe ngựa.

Sau khi lên xe ngựa, Công Tôn Minh xin với Khánh Dương công chúa: “Mẫu , chuyện Tâm Nhuỵ…”

Khánh Dương công chúa xua tay: “Về phần Tâm Nhuỵ cô nương , mẫu phái tìm hiểu , chỉ cần con vì mẫu mà khiến bản ấm ức cưới Thời Phù Hân- Người con thích là mẫu vui vẻ lắm .”

Giữa với chắc chắn sẽ sự so sánh.

Lúc Công Tôn Minh thích Hồ Tâm Nhuỵ, Khánh Dương công chúa chê Hồ Tâm Nhuỵ gia thế , đó xuất hiện một Thời Phù Hân- Người mang thanh danh còn dây dưa rõ với Thái tử, bà lập tức cảm thấy Hồ Tâm Nhuỵ hơn nhiều.

Công Tôn Minh thấy mẫu tiếp nhận Hồ Tâm Nhuỵ, trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một , trong lòng thầm cảm kích lời đề nghị ném tú cầu của Thái Hoàng Thái hậu, nếu cho dù cưới Tâm Nhuỵ cũng chắc sẽ thuận lợi như .

“Mẫu , lúc nãy Tâm Nhuỵ mới với con, phụ nàng tìm thuốc dẫn Triển thần y yêu cầu, bệnh tim của ngài nhất định thể chữa trị .” Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến bỏ qua Thời Phù Hân.

Trên mặt Khánh Dương công chúa cũng lộ vẻ mong chờ, bà chịu đựng sự tra tấn do căn bệnh tim mang nhiều năm, khổ thể diễn tả thành lời, đương nhiên trở thành một khoẻ mạnh.

“Nếu Triển thần y cách, cần tìm Tái Hoa Đà nữa, hơn nữa, con cũng phép tiếp xúc với lục cô nương Thời gia .”

“Đó là một cô nương an phận, đầu tiên là Phạm tiểu hầu gia, là Thái tử, ở giữa còn dây dưa rõ với nhị công tử Liễu gia, nếu để một như gả nhà, nàng sẽ là một rắc rối lớn.”

Khánh Dương công chúa dừng một chút, nhạo : “Nàng và Sở Diệu đúng là trời sinh tạo nên một đôi, cả hai đều là ngang ngược, quy củ.”

Nhớ mấy tiếp xúc với Thời Phù Hân, Công Tôn Minh một câu công bằng: “Mẫu , thực con Thời lục cô nương tồi, nếu nhi tử thích Tâm Nhuỵ từ , nhi tử cũng cảm thấy ấm ức khi cưới nàng.”

Lần , Khánh Dương công chúa cũng phản bác, bà hiểu gì về Thời Phù Hân, nhưng đối với Sở Diệu, bà ít nhiều vẫn một bí mật ngoài thể .

Sở Diệu chính là trưởng lão Luân Hồi điện chịu trách nhiệm quản lý tông hoàng thất, đây là vị trí mà bình thường thể lên, coi trọng đương nhiên là các khuê tú bình thường.

Hơn nữa, Thái tử cũng trọng sắc, nữ nhân coi trọng bình thường đều là những thể củng cố địa vị cho .

tin rằng lục cô nương Thời gia đúng là một tồi, chỉ là thanh danh của vị cô nương quá kém, hơn nữa hành động của nàng thực sự khiến khác chê .

Một coi trọng thanh danh sẽ chịu kiểm soát, điều ngược với gia phong của Công Tôn gia.

Trong xe ngựa Thời gia, Thời Phù Hân hờ hững thưởng thức tú cầu trong tay.

Đối với sự bất tín của Công Tôn Minh, thực nàng cũng tức giận lắm, chỉ là một cuộc giao dịch thôi mà, nếu giao dịch thành công, chỉ cần khác là , dù nàng cũng đặt bộ trứng gà trong một rổ.

Loading...