Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 592

Cập nhật lúc: 2025-09-12 23:52:29
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường , đại hoàng tử phi những hình ảnh do chính tưởng tượng doạ cho sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, sắc mặt của đại hoàng tử cũng hơn là mấy.

“Nếu Bảo Nhi xảy chuyện gì, sống như thế nào đây?”

Đại hoàng tử nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày: “Trước khi tiến cung, ngừng dặn dò thể để Bảo Nhi cách chúng quá xa, tại đưa đến hồ Thái Dịch?”

Đại hoàng tử phi vội vàng : “Bảo Nhi ngoài chơi, dặn dò Hạ Tình chỉ để Bảo Nhi chơi đùa bên ngoài Thọ Khang cung, ai ngờ bọn họ đưa Bảo Nhi đến hồ Thái Dịch.”

Sắc mặt đại hoàng tử thâm trầm: “Trong phủ một nên thanh trừng .”

Chẳng bao lâu , hai phu thê đến hồ Thái Dịch.

Khi thấy Sở Ngọc bình an vô sự đang Thời Phù Hân ôm trong ngực, thỉnh thoảng còn ha ha, đại hoàng tử và đại hoàng tử phi đều thở phào nhẹ nhõm một .

“Bảo Nhi!”

Nhìn thấy đại hoàng tử và đại hoàng tử phi đến, Thời Phù Hân bèn thả Sở Ngọc xuống.

Sau khi đại hoàng tử phi kiểm tra Sở Ngọc mấy , xác định thương thì Hoàng thượng và những khác cũng đến.

Hoàng thượng: “Bảo Nhi chứ?”

Hoàng thượng yêu thích tôn tử Sở Ngọc , mặt mang theo sự quan tâm.

Tiểu bao tử Sở Ngọc tức giận chỉ mặt hồ cách đó xa: “Hoàng gia gia, con cá hư đ.â.m thuyền, doạ Bảo Nhi.”

Nhìn thấy hai thái giám mặt đất, Hoàng thượng trực tiếp đen mặt, với Lưu công công ở bên cạnh: “Qua đó xem thử là của cung nào?”

Lưu công công nhanh chóng trở : “Hồi bẩm Hoàng thượng, là hai tiểu thái giám của hoán y cục.”

Hoàng thượng: “Người c.h.ế.t ?”

Lưu công công: “Chưa chết, chỉ là hôn mê bất tỉnh.”

Hoàng thượng lạnh mặt : “Kéo đến Thận Hình ty thẩm vấn thật kỹ, trẫm xem xem là ai dám to gan lớn mật mưu hại huyết mạch hoàng gia!”

Sau khi kéo , Hoàng thượng mới Thời Phù Hân: “Là ngươi cứu Bảo Nhi?”

Thời Phù Hân: “Thần nữ tình cờ gặp , cũng là hoàng tôn điện hạ phúc trạch thâm hậu.”

Lúc , những xung quanh đều về phía Thời Phù Hân.

“Từ lâu bốn An quốc công phu nhân sở hữu võ công cao cường, bây giờ chứng kiến, lời đồn đãi quả nhiên sai, tấn công du thuyền, Thời lục cô nương cũng thể bình an vô sự, còn thể bảo vệ tiểu Ngọc Nhi, thể thấy võ công lợi hại.”

Thành Dương công chúa đột nhiên mỉm với Hoàng thượng.

Hoàng thượng thoáng qua Thời Phù Hân, vẫn ấn tượng với Thời Chính Hoà- Người dâng lên một rương võ công bí tịch, gật đầu: “Bốn hài tử của Thời Chính Hoà thực sự tồi.”

Thành Dương công chúa đột nhiên chuyển chủ đề: “Mặc dù võ công của Thời lục cô nương tồi, nhưng việc vượt quá chức phận, bất kể như thế nào nữa, hai thái giám cũng là trong cung, nên xử lý như thế nào đều do hoàng đưa quyết định.”

“Hử?”

Hoàng thượng khó hiểu về phía Thành Dương công chúa.

Thành Dương công chúa : “Lúc nãy cung nhân kéo hai tên thái giám xuống , để tránh tiểu Ngọc Nhi sợ hãi, đáng tiếc Thời lục cô nương ngăn cản.”

dứt lời, những mặt ở đây đều lộ vẻ khác thường, bọn họ thể thấy rõ sự thích của Thành Dương công chúa đối với Thời Phù Hân.

Lúc , tứ hoàng tử cũng mở miệng: “Thành Dương cô cô đúng, bất kể thái giám phạm lầm như thế nào nữa cũng nên giao cho phụ hoàng và Hoàng hậu nương nương xử lý, Thời lục cô nương đúng là giỏi, bắt đầu phụ hoàng và Hoàng hậu chủ.”

Sắc mặt Thời Phù Hân bất cứ đổi nào, bình tĩnh hành lễ với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, thần nữ chuyện .”

“Sở dĩ thần nữ ngăn cản cung nhân mang tiểu thái giám , là vì lo lắng cho sự an nguy của các quý nhân khác trong cung.”

“Tiểu hoàng tôn là tôn tử của Hoàng thượng, là đích trưởng tử của đại hoàng tử, phận tôn quý như nhưng lưng cũng dám trắng trợn xuống tay, thể thấy nọ hề chút kinh sợ nào.”

“Không những kính sợ, mà còn đang điên cuồng khiêu khích sự uy nghiêm của Hoàng thượng.”

“Hôm nay là sinh thần của Thái Hoàng Thái hậu, Hoàng thượng hiếu thuận, cố ý tổ chức yến tiệc sinh thần để Thái Hoàng Thái hậu vui vẻ, nhưng lưng cố tình chọn hôm nay để gây chuyện, thể thấy đối phương hề để Hoàng thượng mắt, nọ đang đánh mặt Hoàng thượng ngài, cảm thấy Hoàng thượng ngài thể ?”

Nghe thấy những lời , mí mắt của những xung quanh đều giựt giựt.

Mấy câu đủ độc.

Thời Phù Hân vẫn còn tiếp tục : “Trong cung đang che giấu một dĩ hạ phạm thượng bất kính với Hoàng thượng như , thực sự quá nguy hiểm.”

“Nếu hai tiểu thái giám mang , ngộ nhỡ g.i.ế.c diệt khẩu thì ? Vậy chẳng vĩnh viễn thể tìm thấy kẻ , chẳng các quý nhân trong cung vẫn luôn đối mặt với nguy hiểm ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-592.html.]

Nói , nàng về phía Thành Dương công chúa và tứ hoàng tử.

“Thần nữ vẫn luôn là một ngu ngốc, nhưng vẫn đạo lý tất cả chuyện lấy Hoàng thượng trọng, huyết mạch hoàng thất trọng, công chúa và tứ hoàng tử chắc chắn hiểu rõ điều hơn thần nữ, tại đột nhiên hiểu đạo lý như ?”

“Chẳng lẽ kẻ lưng…”

Thời Phù Hân đột nhiên im lặng, hành lễ cáo tội với Hoàng thượng: “Hoàng thượng thứ tội, thần nữ nhiều.”

Thành Dương công chúa và tứ hoàng tử những lời ngấm ngầm hại của Thời Phù Hân cho tức gấp, đang định giải thích thì thấy Hoàng thượng giơ tay hiệu cho Thời Phù Hân dậy.

Hoàng thượng mỉm với Thời Phù Hân: “Ngươi cứu hoàng tôn, nên thưởng.” Nói , về phía đại hoàng tử và đại hoàng tử phi: “Các con cũng đừng quên thưởng cho nha đầu .”

Đại hoàng tử và đại hoàng tử phi vội vàng : “Cẩn tuân ý chỉ của phụ hoàng.”

Hoàng thượng để ý đến Thành Dương công chúa và tứ hoàng tử, dẫn theo rời .

Thái tử thái độ của Hoàng thượng, khi về phía Thời Phù Hân, sự hứng thú trong mắt càng thêm nồng đậm.

Cô nương , lá gan đủ lớn!

Không những gan lớn, mà còn đầu óc.

Nhìn xem những lời của nàng, tất cả đều là những thứ phụ hoàng quan tâm nhất.

Thái tử nhanh chóng đuổi theo Hoàng thượng, lúc ngang qua bên Thời Phù Hân, còn nở một nụ “hiền lành hoà ái” với nàng.

Thời Phù Hân nụ của Thái tử cho nhíu mày, lúc , đại hoàng tử và đại hoàng tử phi đến mặt nàng, nàng đành gác bỏ cảm giác thoải mái do Thái tử gây sang một bên.

“Lúc nãy kịp lời cảm tạ, đa tạ cô nương cứu Bảo Nhi.”

Đại hoàng tử cũng giữ phận, ôm quyền với Thời Phù Hân.

Ánh mắt Thời Phù Hân xoay chuyển, : “Đại hoàng tử, thực ngài cần khách khí với như , cứu Bảo Nhi là chuyện đương nhiên.”

Chuyện đương nhiên?

Nàng đang ?

Đại hoàng tử khó hiểu Thời Phù Hân.

Thời Phù Hân đột nhiên thu ý mặt: “Đại hoàng tử, cũng coi ngài như ngoài, cho nên với ngài vài câu.”

“Sự đề phòng của ngài thực sự .”

“Bảo Nhi suýt chút nữa rơi trong nước, mặc dù lưng còn những khác giở trò, nhưng hạ nhân bên cạnh Bảo Nhi phối hợp với ngoài, hôm nay cũng may gặp , nếu sẽ xảy chuyện gì đây?”

“Trong nhà còn thể quét thì thể quét thiên hạ, bất kể ngài suy xét như thế nào nữa thì ngài cũng nên tạo thành một lớp phòng ngự sắt trong phủ , đừng giống như một cái nút lọ lọt gió, nào cũng thể sắp xếp tai mắt .”

Đại hoàng tử chút ngơ ngác, đại hoàng tử phi ở bên cạnh cũng chút cứng lưỡi.

Hai thể ngờ rằng Thời Phù Hân coi bọn họ là ngoài như .

Nhìn thấy dáng vẻ của một vị trưởng bối chỉ tiếc rèn sắt thành thép của Thời Phù Hân, trong lòng đại hoàng tử trào dâng một cảm giác quái dị.

“Đại hoàng tử, ngài hiểu những gì ?”

Đại hoàng tử theo bản năng gật đầu: “Nghe hiểu.” Vừa mới dứt lời, mới giật hồi phục tinh thần, một loại xúc động tát một cái.

Hắn đang ?

Một nữ nhi của thần tử mà cũng dám chỉ trích , nên tức giận mới đúng.

Thời Phù Hân thấy câu trả lời của đại hoàng tử, nàng hài lòng mỉm , thấy Vĩnh An công chúa vẫn đang chờ ở bên cạnh, nàng : “Ta đây, khi trở về nên cho Bảo Nhi uống một chén canh an thần.”

Sau khi Thời Phù Hân và Vĩnh An công chúa xa, đại hoàng tử phi đại hoàng tử: “Điện hạ, ngài và lục cô nương Thời gia quen thuộc ?”

Đại hoàng tử lắc đầu: “Chỉ mới tiếp xúc vài .”

Tiểu bao tử Sở Ngọc xen : “Bảo Nhi thích trúc trúc.”

Đại hoàng tử bế nhi tử lên: “Đi thôi, tóm nàng địch ý với chúng .”

Phía bên , Vĩnh An công chúa Thời Phù Hân: “Lá gan của tỷ lớn thật, dám chửi bới Thành Dương công chúa và tứ hoàng tử mặt phụ hoàng.”

Thời Phù Hân nhàn nhạt : “Bọn họ hãm hại , đương nhiên đánh trả .” Nói , nàng nắm lấy cánh tay Vĩnh An công chúa: “Chẳng Hoàng thượng cũng ?”

Vĩnh An công chúa: “Hôm nay ngươi thể vượt qua là vì dám tay với Sở Ngọc, phạm điều cấm kỵ của phụ hoàng, phụ hoàng cho Thành Dương cô cô và tứ hoàng tử là đang cảnh cáo những khác.”

Thời Phù Hân thở dài: “Hoàng cung thật nguy hiểm, sẽ cố gắng hết sức tiến cung.”

Loading...