Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 577
Cập nhật lúc: 2025-09-12 23:52:13
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại hoàng tử tỏ vẻ tán thành, ngay đó nghĩ đến Thần Nông đường và sư phụ Liễu thần y của , nếu sự phụ và Thần Nông đường hỗ trợ, cũng thể đến Giang Hán cứu tế, đến Giang Hán thì thể Bạch Nguyệt Quang cứu giúp.
Sư phụ…
Nghĩ đến vị sư phụ bao giờ gặp mặt , nơi đáy mắt đại hoàng tử lộ vẻ ấm áp, loại cảm giác phía để dựa dẫm thực sự khiến khác cảm thấy kiên định yên tâm.
Đại hoàng tử thu hồi suy nghĩ, hỏi: “Tái Hoa Đà cũng là Bạch Nguyệt Quang ?”
Sở Diệu: “Rất giống.” Hắn im lặng một lát: “Đi cùng với tên tuổi Bạch Nguyệt Quang còn một Hắc Liên Hoa, thể xác định .”
Bất kể là Tái Hoa Đà Bạch Nguyệt Quang, trong mấy tiếp xúc đều là giao thủ ở cách xa, hơn nữa gần như đều là buổi tối, tầm rõ ràng, thực sự thể phán đoán.
Bây giờ cẩn thận nghĩ , dáng của Tái Hoa Đà trong ấn tượng hình như thấp hơn và béo hơn Bạch Nguyệt Quang một chút.
Nghĩ đến béo thấp, trong mắt Sở Diệu xẹt qua một tia sáng, đáng tiếc tia sáng đó xẹt qua quá nhanh, khiến giống như bắt chút gì đó, nhưng giống như thể bắt gì cả.
“Bất kể là Tái Hoa Đà Bạch Nguyệt Quang, bọn họ đều mang đến cho cảm giác bọn họ thích phiền phức, hạnh động dứt khoát lưu loát, trực tiếp tấn công, loại chúng thể mượn sức .”
Trên mặt đại hoàng tử tỏ vẻ tiếc nuối, ngay đó nhoẻn miệng : “Chỉ cần Bạch Nguyệt Quang bất cứ phe nào mượn sức, thì đó là đang giúp chúng .”
Sở Diệu gật đầu: “Đại hoàng tử, ngày mai ngài bắt đầu thượng triều , mặc dù Bạch Nguyệt Quang liên quan gì đến ngài, nhưng lẽ đám Thái tử và tứ hoàng tử vẫn sẽ tìm ngài gây rắc rối.”
Đại hoàng tử nhàn nhạt mỉm : “Nếu quyết định bước triều đình, thể lùi bước.”
Thấy đại hoàng tử sự chuẩn , Sở Diệu cũng nhiều, hai trò chuyện thêm một lát, Sở Diệu lặng lẽ rời .
…
Trường Nhạc hầu phủ.
Sau khi trở về từ trong cung, Diệp Mặc bắt đầu phát sốt, thái y đến mấy mới thể đẩy lùi cơn sốt.
Hoàng thượng xong thái y chẩn bệnh, xác định Diệp Mặc thực sự thương nặng, lẽ thể chuyện nữa, hai tay cũng còn sức lực, từ nay về đều dùng thuốc giữ mạng, mới buông bỏ sự nghi ngờ và kiêng kỵ đối với Diệp Mặc xuống.
Bây giờ Diệp Mặc chỉ là một kẻ tàn phế, chỉ cần ông an phận thủ thường, bằng lòng cho ông Bình Yên an hưởng tuổi già.
Đêm ngày hai mươi lăm tháng chạp, Thời Phù Hân lặng lẽ đến Trường Nhạc hầu phủ.
Nhìn thấy Diệp Mặc tự hành hạ đến mức chỉ còn một nắm xương cốt, nàng nên gì mới .
“Có ngài ỷ y thuật cao siêu của , cảm thấy cho dù tự hành hạ như thế nào nữa cũng cứu ngươi, cho nên mới hành hạ đến chết?”
Diệp Mặc Thời Phù Hân, lắc đầu.
Thời Phù Hân thở dài, nàng hiểu tại Diệp Mặc như : “Cho dù ngài khác thông cảm nữa cũng cần tay tàn nhẫn với như chứ, giống như thể là của .”
Nàng dùng ngân châm thi châm cho Diệp Mặc.
Ngân châm đ.â.m xuống, hai hàng chân mày nhíu chặt lập tức giãn : “Vì… Một cuộc sống… Yên bình… Đáng giá.” Nói , hai mắt từ từ đóng .
Thời Phù Hân ở bên cạnh thúc giục dị năng trị liệu thi châm, ba , nàng mới lau mồ hôi ngoài.
Triệu Kính canh giữ cửa, thấy Thời Phù Hân ngoài, vội vàng cảm kích mỉm : “Đa tạ ngươi.”
Thời Phù Hân: “Không cần cảm tạ, cứ cách bảy ngày sẽ đến đây một , phương thuốc của thái y kê bất cứ hiệu quả gì cả, uống uống cũng , ông thể cho ngài uống thêm để bồi bổ cơ thể.”
Triệu Kính nghiêm túc lắng , đó nhắc đến chuyện Diệp Mặc lấy lệnh bài của đường chủ Truyền nhân Long thị ở trong cung và phản ứng của Hoàng thượng và tất cả cho Thời Phù Hân .
“Tên tuổi của Truyền nhân Long thị sức ảnh hưởng lớn như ?” Thời Phù Hân chút kinh ngạc.
Triệu Kính gật đầu: “Sư phụ của một tuyệt điên tông sư khiến khác dám động Trường Nhạc hầu phủ; Sư phụ của Truyền nhân Long thị sẽ khiến các thế lực khắp nơi mượn sức lão đại, cho dù mượn sức, bọn họ cũng dám xa lánh hãm hại lão đại giống như nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-577.html.]
Nói , ông cúi Thời Phù Hân: “Tất cả những chuyện đều nhờ ngươi, xin cảm tạ một nữa.”
Thời Phù Hân cũng ngại ngùng, nhận sự thi lễ , nhưng cũng vênh váo đắc ý: “Phúc hoạ đều do ý , việc lợi sẽ hại, các ông vẫn thiếu cảnh giác.”
Triệu Kính: “Ta hiểu.”
Thời Phù Hân cũng ở lâu, nhún lên một cái, bóng ngay lập tức biến mất ở trong bóng đêm.
….
Năm kiến khang thứ mười, tiếng pháo vui mừng đến.
Bởi vì Thời Phù Âm thành công sinh hạ một đôi nam tử song sinh, vững vị trí An quốc công phu nhân nên năm mới năm nay, Thời gia đều vô cùng náo nhiệt, mùng một tháng giêng, ngày nào cũng đến cửa chúc tết.
Tết Nguyên Tiêu năm nay, Thời Phù Hân Hạ Hầu Hoan Nhan mời xem hoa đăng, khi ăn trưa xong, nàng dẫn theo Tiểu Phương và Lãnh ma ma ngoài.
Tháng mười năm ngoái, Hạ Hầu Hoan Nhan gả Cung vương phủ, bây giờ là Cung vương thế tử phi.
Vị trí ngắm hoa đăng nhất là ở Thừa Thiên môn phía nam hoàng thành, những năm Thời Phù Hân tư cách đến đây ngắm đèn, những thể đến đây ngắm đèn, nếu là quan to hiển quý thì cũng là hoàng quốc thích.
Thừa Thiên môn hai đại tửu lầu nổi tiếng nhất kinh thành, một là Thiên Hi tửu lầu, hai là Cẩm Tú tửu lầu.
Hai đại tửu lầu lượt ở hai bên trái thừa thiên môn, ở đối diện .
Trong ngày tết Nguyên Tiêu, từ sáng sớm, trong hai tửu lầu chật kín các thành viên hoàng quốc thích và quyền quý.
“Người rằng ở Cẩm Tú lâu thể bộ phố Trường An, những lời hoá là sự thật.”
Trong một căn phòng riêng lầu ba Cẩm Tú lầu, Thời Phù Hân cửa sổ, mỉm đường phố náo nhiệt ở bên .
Đột nhiên, sắc mặt nàng khựng một chút, nụ mặt dần dần biến mất.
Trên con đường Trường An náo nhiệt, Phạm Minh Vũ che chở cô nương Kim gia giữa đám đông, dáng vẻ cẩn thận giống như sợ khác va chạm giai nhân.
Lúc hai ngang qua một chỗ bán hoa đèn, Kim cô nương thẹn thùng nhỏ vài câu, Phạm Minh Vũ lập tức đến mua một ngọn đèn hoa sen cho cô nương Kim gia.
“Nhìn cái gì ?”
Hạ Hầu Hoan Nhan thấy Thời Phù Hân im lặng một lúc lâu gì, cũng cửa sổ, theo tầm mắt của Thời Phù Hân, cũng thấy Phạm Minh Vũ và cô nương Kim gia: “Sao , hối hận?”
Thời Phù Hân thu hồi tầm mắt, mỉm lắc đầu: “Không gì để hối hận cả.”
Hạ Hầu Hoan Nhan nàng: “Vậy lúc nãy còn bày dáng vẻ bi thương?”
Thời Phù Hân: “Không bi thương, chỉ là đột nhiên phát hiện là đặc biệt.” Vào tết Nguyên Tiêu năm ngoái, Phạm Minh Vũ cũng từng hộ tống nàng, cũng từng tặng nàng đèn hoa đăng, hoá cũng thể những chuyện tương tự với những cô nương khác.
Hạ Hầu Hoan Nhan Phạm Minh Vũ và cô nương Kim gia ở đường: “Phạm Minh Vũ là khá trách nhiệm, nhưng loại trách nhiệm dành cho tất cả .”
Thời Phù Hân: “Đừng nhắc đến nữa, là quá khứ .”
Trên Thiên Hi lâu đối diện Cẩm Tú lâu, Mạnh Mặc Linh đột nhiên hét lên một tiếng: “Diệu ca, mau đến đây mà xem, thạch lựu béo thấy Phạm Minh Vũ và cô nương Kim gia cùng mua đèn hoa đăng, sắc mặt xanh mét .”
“Ồ, ở , để xem thử.”
Sở Diệu còn phản ứng gì thì Sở Khiêm ở bên cạnh lên .
Đám Sở Khiêm đang ở lầu bốn Thiên Hi lâu nên thể thấy rõ ràng Hạ Hầu Hoan Nhan và Thời Phù Hân ở lầu ba Cẩm Tú lâu.
Sở Diệu chậm rãi đến cửa sổ, đầu tiên là thoáng qua Thời Phù Hân, đó chuyển tầm mắt lên Phạm Minh Vũ và cô nương Kim gia đang ở đường phố bên .”
Sở Khiêm chạm Sở Diệu: “Ta là lục cô nương Thời gia vứt bỏ Phạm Minh Vũ , hình như Phạm Minh Vũ còn cứu vãn mối quan hệ, đáng tiếc Tương Vương cố ý, thần nữ vô tâm.”
Nói , chậc chậc hai tiếng: “Diệu ca nhi, xem rốt cuộc lục cô nương Thời gia lấy tự tin như chứ? Ngoại trừ tiểu tử ngốc Phạm Minh Vũ , nàng còn thể tìm một nhà chồng gia thế hơn ?”
Trong mắt Sở Diệu cũng xẹt qua một tia khó hiểu, từng tận mắt thấy Thời Phù Hân tiếp cận Phạm Minh Vũ như thế nào: “Chẳng lẽ nha đầu phát hiện Phạm Minh Vũ chỉ là một kẻ hèn nhát?”