Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 552

Cập nhật lúc: 2025-09-08 14:18:46
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chẳng bao lâu , Sở Diệu thể thấy đội ngũ của Diệp Mặc nữa: “Đi thôi, còn nhiều chuyện xử lý.”

Mạnh Mặc Linh vội vàng đuổi theo, nghĩ đến việc trong thời gian xảy nhiều chuyện, tán thành với câu của Sở Diệu: “Diệu ca, sai, bất kể thế nào nữa, Diệp Mặc hơn nhiều so với Liễu hầu gia.”

“Lúc Đặc Giám ty và Đặc Sát ty hợp tác với ăn ý, ít chuyện và Bình Yên, nhưng kể từ khi Liễu hầu gia chưởng quan Đặc Sát ty, công việc của chúng tăng lên theo cấp nhân, rắc rối khắp nơi.”

Ánh mắt Sở Diệu trầm xuống, lúc Diệp Mặc đảm nhận chức vụ chỉ huy của Đặc Sát ty, mặc dù Hoàng thượng g.i.ế.c c.h.ế.t ít quan viên oan uổng, nhưng thực sự giữ gìn triều cục định.

Liễu hầu gia mới tiếp nhận, vì thể hiện năng lực và giúp tứ hoàng tử tranh thủ nhiều lợi ích hơn nữa, ông thường xuyên rãnh rổi kiếm chuyện, khiến nhiều nơi chìm đắm trong chướng khí mù mịt, rắc rối thôi.

Mặc dù trong lòng chút bực bội, nhưng Sở Diệu cũng đây chính là cơ hội của .

Liễu gia là ngoại thích, Hoàng thượng thể đề phòng bọn họ càng ngày càng lớn mạnh, mà chỉ huy Đặc Giám ty là đây là chọn nhất để giám sát đối phương.

Cùng lúc đó, Thượng Đức môn ở phía tây bắc nội thành, Thời Phù Hân và Thời Định Hạo cũng lặng lẽ chằm chằm đoàn Diệp Mặc rời khỏi thành.

Thời Định Hạo nhỏ giọng : “Tỷ tỷ, sở dĩ Diệp Mặc điều đến Đồng Cốc quan là vì mấy thượng thư liên kết với đề nghị.”

“Trước đó bởi vì Diệp Mặc thế Hoàng thượng diệt trừ những kẻ bất đồng ý kiến với , nên ông gần như đắc tội với cả sáu vị thượng thư, điều đến đồng đốc quan, thoạt giống như đang giao nhiệm vụ quan trọng, nhưng thực chất là che giấu ý định xa.”

Hắn dừng một chút, lẩm bẩm : “Diệp sư phụ gì cũng chỉ huy Đặc Sát ty nhiều năm trời, nhưng tại chút phản kích nào, còn rời thầm lặng như ?”

Thời Phù Hân sang: “Vậy theo ý kiến của , ông thế nào?”

Thời Định Hạo suy nghĩ một chút : “Rõ ràng mấy vị thượng thư đang trả đũa, nếu là , sẽ…” Hắn động tác cắt cổ.

“Sau khi g.i.ế.c gà doạ khỉ xong, để xem còn ai dám nhảy !”

Thời Phù Hân lắc đầu: “Chỉ dựa g.i.ế.c thì thể giải quyết vấn đề gì, ít nhất ở kinh thành , nếu mấy vị thượng thư , cũng sẽ những đại thần khác nhảy .”

“Đây là một trò chơi rừng rậm khôn sống bống chết, Diệp Mặc tước đoạt quyền lực, mất sự coi trọng của Hoàng thượng, trong mắt một , ông chính là công cụ để bọn họ đạt mục đích.”

Thời Định Hạo ủ rũ, chỉ thể cảm thán : “Hy vọng Diệp sư phụ thể bình an hồi kinh.”

Sau khi thể thấy bóng dáng đoàn Diệp Mặc, Thời Phù Hân dẫn theo Thời Định Hạo xoay trở về.

Tối hôm qua nàng đến Trường Nhạc hầu phủ một chuyến, tặng cho Diệp Mặc ít thuốc.

Việc bổ nhiệm Diệp Mặc tham tướng Đồng Cốc quan thực sự là cuộc chiến giữa Hoàng thượng và Vi gia.

Hoài Viễn tổng đốc là của Thái tử, Hoàng thượng ngăn chặn Vi gia lớn mạnh, cũng thấy quyền thế của Thái tử quá mạnh, đồng thời Diệp Mặc từng là đao phủ của Hoàng thượng, bây giờ còn đất dụng võ nữa, đương nhiên sẽ hủy diệt, cho nên mới nhận mệnh .

Kết quả gần như định sẵn khi Diệp Mặc tiếp nhận Đặc Sát ty đó.

Thành Dương công chúa và Vĩnh Xuyên hầu kinh ngạc phát hiện mấy ngày nay nhi tử chạy đến Võ Xương bá phủ nữa.

Hai gọi gã sai vặt của Phạm Minh Vũ đến hỏi thăm một phen, lúc mới nhi tử và lục cô nương Thời gia đang cãi .

Vĩnh Xuyên hầu mỉm Thành Dương công chúa: “Ta sai đúng , cần chúng nhúng tay , Minh Vũ và cô nương Thời gia cũng sẽ xảy mâu thuẫn.”

Thành Dương công chúa giội một gáo nước lạnh: “Lúc hai cũng cãi , chẳng bao lâu lành.”

Vĩnh Xuyên hầu tiếp tục : “Nam tử trẻ tuổi mà, lúc mới quen sẽ cảm thấy đối phương nhất, nếu mâu thuẫn cũng sẽ cố gắng hết sức chịu đựng, nhưng khi ở bên cạnh một thời gian dài, cảm giác rung động biến mất, sức chịu đựng đương nhiên sẽ giảm xuống.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-552.html.]

“Lúc mới quen sẽ cảm thấy những chuyện tương tự vấn đề gì cả, nhưng lâu dần, bọn họ sẽ cảm thấy đó là vấn đề lớn, nếu là vấn đề lớn, sẽ cân nhắc nhiều thêm, sẽ bắt đầu đưa lựa chọn.”

Thành Dương công chúa tỏ vẻ tán thành, suy nghĩ một chút : “Ý của hầu gia là chúng vẫn nên tiếp tục mặc kệ quan tâm?”

Vĩnh Xuyên hầu: “Nếu chúng nhúng tay , đối với Minh Vũ và cô nương Thời gia- Những vẫn đang trong giai đoạn ngưỡng mộ lẫn chúng là kẻ thù phá hỏng mối quan hệ tình cảm của bọn họ, hai sẽ liên thủ đối phó với những chuyện bên ngoài.”

nếu chúng nhúng tay, hai tự nảy sinh mâu thuẫn, bọn họ sẽ chỉ trích đối phương, cảm thấy là vấn đề của đối phương.”

Ta thấy lục cô nương Thời gia mạnh mẽ hơn, một khi xảy mâu thuẫn với Minh Vũ, nàng chắc chắn sẽ cúi đầu , nhi tử của chúng cũng là một kiêu ngạo, hai sẽ rơi bế tắc.”

“Mối quan hệ dù đến nữa cũng sẽ chịu sự tra tấn, nếu xảy thường xuyên, Minh Vũ chắc chắn sẽ thể chịu đựng , đến lúc đó đương nhiên sẽ rời xa cô nương Thời gia.”

Thành Dương công chúa hừ một tiếng: “Gia thế mấy nổi bật, tính tình cũng nhỏ, thực sự nha đầu Thời gia lấy tự tin như ?”

Vĩnh Xuyên hầu : “Còn thể lấy nữa, nhi tử chúng chiều quen .”

Hai phu thê chuyện thêm một lát, Vĩnh Xuyên hầu đến tiền viện thì thấy Phạm Minh Vũ trở về từ bên ngoài, ông vẫy tay gọi đến mặt, vui : “Ủ rũ uể oải, nếu ngoài thấy, còn tưởng nhà chúng xảy chuyện gì đấy.”

Sắc mặt Phạm Minh Vũ chút hổ: “Nhi tử sai .”

Vĩnh Xuyên hầu hừ một tiếng: “Con là thế tử Vĩnh Xuyên hầu phủ, nhưng vì một nữ nhân mà khiến bản uể oải mất tinh thần như , đúng là mất mặt Phạm gia chúng mà.” Nói , ông phất tay áo phòng.

Phạm Minh Vũ ủ rủ đuổi theo.

Vĩnh Xuyên hầu xuống, bưng tách nha đưa đến uống một ngụm, mới tức giận Phạm Minh Vũ: “Vi phụ thực sự nên gì với con mới , ngay cả một cô nương cũng trị .”

“Quý nữ danh môn thế giá thì thôi , nhưng nàng chỉ là một cô nương gia thế địa vị và thứ bằng chúng , con đúng là năng lực!”

Phạm Minh Vũ trả lời một câu: “Lục giống với các khuê tú khác.”

Vĩnh Xuyên hầu phủ hừ một tiếng: “Chẳng đều là nữ nhân ? Khác chỗ nào chứ?”

Thấy nhi tử cúi đầu gì, Vĩnh Xuyên hầu chút bất đắc dĩ, nhưng nghĩ nhi tử lớn lên ở Liêu Đông, nhiều kinh nghiệm ở chung với các cô nương gia, ông suy nghĩ một chút, quyết định truyền thụ cho một kinh nghiệm của .

“Thực nữ nhân dễ thu phục.”

Phạm Minh Vũ ngẩng đầu lên về phía Vĩnh Xuyên hầu, mang theo thái độ nghi ngờ với những lời ông .

Thấy nhi tử tin tưởng , Vĩnh Xuyên hầu chút bất mãn, nhưng vẫn quyết định tự : “Con cảm thấy ngày thường là vi phụ lời mẫu của con nhiều hơn, là mẫu lời vi phụ nhiều hơn?”

Phạm Minh Vũ thực sự nghiêm túc hồi tưởng .

Ngoài mặt, vẻ như phụ theo mẫu trong tất cả chuyện, nhưng khi trong nhà thực sự chuyện gì, thực chất là mẫu theo phụ .

Nhìn thấy trong mắt nhi tử lộ vẻ bội phục, Vĩnh Xuyên hầu chút tự đắc: “Nữ nhân đơn giản, khác gì một con mèo nhỏ chó nhỏ.” Thấy nhi tử nhíu mày: “Nếu con kinh nghiệm nuôi chó nhỏ, mèo nhỏ, thì nuôi ngựa .”

“Con thử nghĩ xem con thế nào để thuần phục một con ngựa lúc đầu cho con cưỡi trở thành vật cưỡi chuyên biệt của con, vật cưỡi chỉ ngoan ngoãn mà còn chỉ chấp nhận con.”

Phạm Minh Vũ chút tán thành: “Con thể giống con ngựa chứ?”

Vĩnh Xuyên hầu thấy nhi tử tính giác ngộ, chỉ thể phân tích từng chút: “Con cứ coi cô nương Thời gia như một con ngựa trong trại nuôi ngựa, lúc đầu, con ngựa ngày chắc chắn con đến gần.”

“Vậy con thế nào để con ngựa bằng lòng đến gần con, chuyện cần vi phụ dạy dỗ con đúng ?”

Phạm Minh Vũ: “Cho ngựa ăn.”

Vĩnh Xuyên hầu: “ , cho ăn, càng cho ăn nhiều, con ngựa đương nhiên sẽ thiết với con.”

Loading...