Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 551
Cập nhật lúc: 2025-09-08 14:18:45
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phạm Minh Vũ tán thành Thời Phù Hân: “Sao thể ăn bậy bạ như ?”
Thời Phù Hân cảm thấy vấn đề gì: “Chỉ thôi mà, hơn nũa ngoài thấy.”
Phạm Minh Vũ: “Cho dù ngoài thấy nữa, cũng nên như .”
Thời Phù Hân về phía Phạm Minh Vũ, ánh mắt đổi: “Ta chỉ phát biểu quan điểm của một chút thôi mà, cảm thấy ?”
Phạm Minh Vũ: “Đương nhiên , Hoàng thượng là thể bình luận.”
Thời Phù Hân nhíu mày, Thời Định Hạo cũng chút sửng sốt.
“Minh Vũ ca, tỷ tỷ của cũng chỉ mặt và thôi mà, mà?”
Phạm Minh Vũ thấy hai vẫn ý thức sai lầm của , nhịn : “Chúng thần tử, chỉ thể phục tùng mệnh lệnh của Hoàng thượng, đó chính là đạo lý quân thần chết, thần thể chết!”
“Diệp Mặc phạm sự kiêng kỵ của Hoàng thượng, trái với ý của ngài , ngài trực tiếp hạ lệnh xử trí là ân điển với , nên khấu tạ hoàng ân mới đúng.”
Thời Phù Hân chuyện thêm nữa, nàng Phạm Minh Vũ, đột nhiên phát hiện rằng lúc nàng chỉ mê mẩm những mặt của , mà bỏ qua tam quan của liệu phù hợp với nàng ?
Đây là đầu tiên Thời Phù Hân và Phạm Minh Vũ xảy bất đồng quan điểm vì chuyện Diệp Mặc nhận lệnh tham tướng của Đồng Cốc quan.
Phạm Minh Vũ cảm thấy Thời Phù Hân lòng kính sợ Hoàng thượng, Thời Phù Hân cảm thấy Phạm Minh Vũ hạn chế việc nàng bày tỏ quan điểm và y kiến, trong lòng hai đều thoải mái.
Vì thế, khi hai và Thời Định Hạo đến Ý Tường đường, Thời gia rõ ràng phát hiện Phạm tiểu hầu gia ngày thường vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh Thời Phù Hân hôm nay im lặng lạ thường, ngay cả nụ mặt cũng vô cùng miễn cưỡng.
Ngày thường, mỗi đến bá phủ, Phạm tiểu hầu gia sẽ cố gắng hết sức kéo dài thời gian rời , nhưng hôm nay rõ ràng là sinh thần của Thời Phù Hân, nhưng rời từ sớm.
Sau khi khách khứa đều rời , Thời lão phu nhân gọi Thời Phù Hân đến mặt: “Cãi với tiểu hầu gia ?”
Thời Phù Hân gượng gạo trả lời: “Không , chỉ là chút bất đồng mà thôi.”
Thời lão phu nhân thái độ của tôn nữ, im lặng một lát : “Hân tỷ nhi, tổ mẫu cháu kiêu ngạo, nhưng vẫn dặn dò một câu, ở mặt nam nhân, chúng học cách cúi đầu thấp.”
“Cháu và Phạm tiểu hầu gia xảy mâu thuẫn chỉ một hai , lúc đầu, lẽ Phạm tiểu hầu gia sẽ chiều theo cháu, nhưng một thời gian dài, cháu sẽ đẩy xa.”
“Người là tiểu hầu gia, ngày thường đều quen khác cung phụng, thể quan tâm đến một chút cảm nhận của cháu là lắm , đừng chuyện gì cũng quá lên, cho dù tính tình như thế nào nữa cũng thể dỗ dành cháu mãi .”
Nghe , Thời Phù Hân nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày: “Tổ mẫu, hai ở bên cạnh chẳng là nên quan tâm đến cảm nhận của đối phương ? Tại Phạm Minh Vũ chỉ cần quan tâm đến cháu một chút, cháu mang ơn đội nghĩa ?”
Thời lão phu nhân cũng nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, thở dài : “Nếu nhà chúng gia thế ngang hàng với Vĩnh Xuyên hầu phủ, tổ mẫu sẽ khuyên nhủ cháu như , nhưng… Nếu cháu và Phạm tiểu hầu gia ở bên , quyền lựa chọn trong tay , vì thế, cháu thể nhận nhượng một chút.”
Thời Phù Hân càng tán thành câu : “Tổ mẫu, thành là chuyện của hai , đang lựa chọn cháu, cháu cũng lựa chọn chứ.”
Thời lão phu nhân chút tức giận: “Nha đầu khác khuyên nhủ như chứ? Nếu cháu lúc nào cũng cãi với Phạm tiểu hầu gia, điều đó sẽ chỉ khiến tình cảm của hai cháu càng ngày càng căng thẳng mà thôi.”
Thời Phù Hân Thời lão phu nhân: “Tổ mẫu, thế gian hai mảnh lá nào giống , những lớn lên trong cảnh gia đình khác cũng sẽ nhiều sự khác biệt, khác biệt mẫu thuẫn là chuyện bình thường.”
“Chính vì mỗi đều những ý tưởng riêng nên chúng mới khác biệt so với những khác.”
“Tôn nữ cảm thấy cãi gì , chừng tình cảm sẽ càng ngày càng sâu đậm hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-551.html.]
Nhìn tôn nữ năng hùng hồn đầy lý lẽ, Thời lão phu nhân đau đầu.
Thời Phù Hân vẫn còn đang tiếp tục: “Tổ mẫu, nếu theo những gì ngài , cháu theo Phạm Minh Vũ trong tất cả chuyện, nhưng cháu cũng là , cháu thể nhẫn nhịn nhất thời, liệu thể nhẫn nhịn suốt đời ?”
“Cháu nếu theo Phạm Minh Vũ trong tất cả chuyện, thể khiến thích cháu hơn một chút , nhưng cháu thể chắc chắn một điều rằng nó sẽ khiến cháu mệt mỏi khi sống chung với , bởi vì theo là đang ấm ức chính .”
“Trong mắt tôn nữ, hai phu thê là những thiết nhất đời, nếu chúng thậm chí còn thể sống thật với ở mặt đối phương, còn che giấu suy nghĩ thể nỗi lòng của ở mặt đối phương thì cuộc sống sẽ mệt mỏi đến nhường nào?”
Thời lão phu nhân im lặng tôn nữ, thể tìm bất cứ lời nào để phản bác.
Không còn cách nào khác, bởi vì tôn nữ lý.
Chỉ là sự lý suy cho cùng vẫn chút bình thường và ngây thơ.
“Sao cháu nghĩ xem, Thành Dương công chúa vốn dĩ hài lòng về cháu, nếu cháu còn tiếp tục như thế nào, thể sẽ đánh mất Phạm tiểu hầu gia?”
Thời Phù Hân im lặng một chút : “Nếu thực sự là , chỉ thể chứng minh cháu và duyên phận, nếu duyên phận, tan thì tan thôi.”
“Trên đời , cháu yêu nhất chính là bản .”
“Cháu thực sự thể bởi vì ở bên cạnh một nào đó mà đánh mất chính .”
Thời lão phu nhân thêm gì nữa, lục tôn nữ là chủ ý, cuối cùng chỉ : “Cháu hãy nghĩ đến hậu quả, nếu thể gánh vác thì cứ theo suy nghĩ của .”
Sau khi khỏi Ý Tường đường, Thời Phù Hân thấy Thời Định Hạo đang chờ .
Thời Định Hạo sóng vai bên cạnh Thời Phù Hân trở về Ý Quế viện: “Tỷ tỷ, tỷ cần giận dỗi với Minh Vũ ca, là chất tử của Hoàng thượng, đương nhiên sẽ bảo vệ Hoàng thượng .”
Thời Phù Hân: “Tỷ tức giận vì bảo vệ Hoàng thượng, mà tức giận vì thái độ thể hiện ngoài, loại thái độ cần hy sinh điều kiện với bên , cuối cùng còn mang ơn đội nghĩa khiến tỷ thể gì .”
Trên mặt Thời Phù Hân lộ vẻ hoang mang: “Bây giờ tỷ chút xác định, rốt cuộc và Phạm Minh Vũ hợp ?”
Thời Định Hạo thấy Thời Phù Hân nghiêm trọng hoá vấn đề như , vội vàng : “Tỷ tỷ, chỉ là một bất đồng quan điểm thôi mà, bình thường tỷ và Minh Vũ ca vẫn ăn ý với , ?”
Thời Phù Hân gì, ngay từ đầu nàng tiếp xúc với Phạm Minh Vũ là vì phận của , nhưng khi ở bên cạnh , nàng phát hiện thực sự quan tâm đến , cũng thể hạ thấp cái tôn nghĩ cách khiến nàng vui vẻ.
Nàng thích cảm giác theo đuổi, che chở như thế .
, Phạm Minh Vũ sẽ luôn như ?
Nếu thể, nàng còn thích ?
…
Ngày mùng chín tháng sáu, ngày thứ ba khi Hoàng thượng hạ lệnh phong Diệp Mặc tham tướng Đồng Cốc quan, Diệp Mặc khởi hành rời kinh.
Trên Thiên Thu lầu ở phía tây hoàng thành, Sở Diệu Diệp Mặc chỉ mang theo hơn mười ít ỏi nhậm chức, trong lòng chút hụt hẫng.
Mạnh Mặc Linh cũng tỏ vẻ cảm thán: “Không ngờ Diệp Mặc các quan viên ép rời khỏi kinh thành nhanh như , uổng công lúc còn cảm thấy lợi hại, bây giờ , chẳng qua cũng chỉ như mà thôi.”
Sở Diệu hờ hững liếc một cái.
Mạnh Mặc Linh đến sắc mặt cứng đờ: “Diệu ca, sai ?”
Sở Diệu tiếp tục theo đội ngũ của Diệp Mặc, nhàn nhạt : “Diệp Mặc thực sự lợi hại, chỉ là… Điểm lợi hại của ở chỗ g.i.ế.c , nhưng ở kinh thành , một chỉ g.i.ế.c chẳng qua cũng chỉ là một hán tử liều lĩnh, thể đánh đám giỏi âm mưu thiện mánh khoé .”