Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 550

Cập nhật lúc: 2025-09-08 14:18:44
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chúng như khác gì một món hàng?”

Thời Phù Y mỉm Thời Phù Lâm: “Thất , thấy một cách sống khác ở lục , hoá chúng cũng thể tự chủ lựa chọn cuộc sống .”

Thời Phù Lâm hiểu rõ ý của Thời Phù Y, nhưng nàng cũng dám gật bừa: “ nếu cuối cùng Phạm tiểu hầu gia vẫn thể thuyết phục Thành Dương công chúa, bây giờ lục tỷ tỷ phô trương như , một khi cắt đứt với Phạm tiểu hầu gia thì thứ chờ đợi tỷ chính là những tin đồn vớ vẩn ngập trời.”

Thời Phù Y tỏ vẻ cảm thán Thời Phù Hân: “Cho nên, việc chủ động tranh thủ cũng cần dũng khí và quyết đoán, lẽ đối với lục , việc cố gắng hết sức theo đuổi, cho dù kết quả như mong cũng hơn so với hối hận và tiếc nuối.”

“Muội xem, chẳng bây giờ cô nương Kim gia đang hối hận ?”

Thời Phù Lâm còn gì đó, đúng lúc , tiếng đàn vang lên.

Cùng với dây đàn ngừng nhảy múa ngón tay Thời Phù Hân, những mặt lập tức một loại ảo giác giống như đang đối mặt với mặt biển gợn sóng.

m thanh nghị luận dần dần biến mất, tất cả đều chằm chằm tảng đả phẳng giữa dòng nước quanh co, lắng tiếng đàn bàng bạc cuồn cuộn, rung động đến tận tâm can, Phạm Minh Vũ đang múa kiếm đến quên .

Lúc , giữa trời đất, ngoại trừ tiếng đàn và bóng dáng múa kiếm của Phạm Minh Vũ thì còn thứ gì khác.

Trong khi đang đắm chìm trong tiếng đàn thì Vĩnh Xuyên hầu dẫn theo mấy nam tử trung niên đến, sắc mặt chút kinh nhạc nhi tử và cô nương đang đánh đàn .

Sở dĩ ông kinh ngạc là vì thấy kiếm pháp của nhi tử sự đột phá, luyện võ kiêng kỵ nhất chính là đình trệ chút tiến bộ, kiếm pháp của Minh Vũ kẹt một chỗ trong một thời gian dài, từ lâu thấy tiến bộ.

Không ngờ, thể kích thích sự đột phá trong tiếng đàn .

Hơn nữa, thông qua tiếng đàn, ông đột nhiên phát hiện rằng lòng của tiểu cô nương đang đánh đàn hề thua kém các bậc nam nhi.

Vĩnh Xuyên hầu phủ thoáng qua quản gia bên cạnh: “Người đánh đàn chính là lục cô nương Thời gia?”

Quản gia gật đầu: “ , hầu gia.”

Sắc mặt Vĩnh Xuyên hầu đổi, đánh giá cô nương đang đánh đàn một nữa.

Trên mặt tiểu cô nương nở một nụ bình thản tự tin, ông còn xa lạ gì với những tự tin, nhưng thể truyền đạt sự tự tin ngoài và gây ảnh hưởng đến khác là điều hiếm .

Ông hề bỏ qua sự trao đổi ánh mắt giữa nhi tử và cô nương , mỗi tầm mắt của hai chạm , nhi tử đều giống như nhận sự ủng hộ, đó kích thích tiềm lực bản .

Trong việc lựa chọn tức phụ cho nhi tử, gia thế đương nhiên quan trọng, nhưng con tức phụ mới là điều căn bản.

Thân là một từng trải, ông quá hiểu rõ một bên gối thể mang đến cho sự khích lệ quan trọng đến nhường nào.

Vĩnh Xuyên hầu phủ cũng cần một nhân tức gia thế để thêm .

Vĩnh Xuyên hầu cô nương Thời gia đang đánh đàn một nữa, sắc mặt khẽ d.a.o động, xem khi trở về, ông chuyện với công chúa.

Phía bên , Thành Dương công chúa cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

hiểu rõ võ công của nhi tử , từ đến nay bà từng thấy kiếm thuật của nhi tử xuất sắc giống như hôm nay.

Ánh mắt của Thành Dương công chúa khỏi rơi xuống Thời Phù Hân, so với cô nương Kim gia nho nhã đoan trang, nha đầu chút phóng khoáng bừa bãi.

Lúc , Thành Dương công chúa thể nào phủ nhận rằng, Thời Phù Hân càng thu hút ánh mắt của khác hơn so với cô nương Kim gia, những thành kiến trong lòng dường như cũng thả lỏng hơn một chút.

Ánh mắt của nhi tử thấp, coi trọng thực sự chỗ đáng khen.

Sở Diệu cũng đang Thời Phù Hân, bởi vì lúc chứng kiến cầm nghệ cao siêu của Thời Phù Hân nên cũng mấy bất ngờ việc Thời Phù Hân thể đàn một ca khúc phối hợp với kiếm pháp của Phạm Minh Vũ.

, điều khiến chút kinh ngạc chính là mặt Thời Phù Hân và Phạm Minh Vũ thể thể hiện sự “liếc mắt đưa tình”.

Nha đầu thực sự thích Phạm Minh Vũ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-550.html.]

Hắn cho rằng Thời Lục cũng giống như , là dễ dàng trao tình cảm chân thành.

Sở Diệu nhớ cảnh tượng Thời Lục cố ý trượt chân đến tiếp cận Phạm Minh Vũ, ánh mắt chút loé lên.

Thời Lục thể coi là tuyệt sắc giai nhân, nhưng nàng tự tin sắp xếp một cuộc gặp gỡ tình cờ với Phạm Minh Vũ, khiến Phạm Minh Vũ chú ý và thiện cảm, cũng thể điều đúng ?

Sở Diệu sờ mặt , xác định suy nghĩ.

Ca khúc kết thúc, thanh kiếm dừng .

Thời Phù Hân dậy, sóng vai bên cạnh Phạm Minh Vũ, hành lễ với bên .

Mặc dù chút vui, nhưng vẫn vỗ tay.

Sau khi bước xuống tảng đá phẳng ở chính giữa, lúc ngang qua bên cạnh Thành Dương công chúa, Thời Phù Hân rõ ràng cảm nhận ánh mắt Thành Dương công chúa về phía nàng dịu dàng hơn ít.

Quả nhiên, học nhiều môn tài nghệ thể thêm điểm trong các buổi xem mặt.

Sau khi trở về từ biệt viện Tây Tử, Thời gia phát hiện Phạm tiểu hầu gia đến bá phủ càng ngày càng nhiều, hơn nữa đó Thành Dương công chúa cũng vài gửi thiệp mời cho các cô nương Thời gia, mời các nàng dến Vĩnh Xuyên hầu phủ khách.

Mọi đều mơ hồ cảm nhận , lẽ Thành Dương công chúa vẫn mấy hài lòng với Thời Phù Hân, nhưng cũng còn ác cảm như đầu nữa.

Ngày mùng sáu tháng sáu là sinh thần mười sáu tuổi của Thời Phù Hân và Thời Định Hạo, bá phủ tổ chức yến tiệc sinh thần cho hai , mời ít cô nương gia, công tử, bằng hữu thích đến tham gia.

Phạm Minh Vũ cũng đến, tặng cho Thời Phù Hân một chiếc trâm cài hình hoa sen.

“Lục , để cài lên tóc giúp nhé.”

Thời Phù Hân lập tức cướp lấy trâm cài, liếc mắt Phạm Minh Vũ một cái: “Làm thể phô trương cài chiếc trâm cài đầu , nếu để khác thấy, còn thể thống gì nữa.”

Phạm Minh Vũ ngay lập tức nhận quá càn rỡ, chút ngại ngùng về phía Thời Phù Hân, thấy nàng tức giận mới nhẹ nhõm : “Là quá phấn khích.”

Thời Phù Hân cất trâm cài , chuẩn đưa Phạm Minh Vũ đến Ý Tường đường gặp khách, Thời Định Hạo vẫn đang việc trong cung, nàng chỉ thể ở nhà tiếp đãi khách khứa.

hai còn khỏi Ý Quế viện thấy Thời Định Hạo vội vàng trở về.

Phạm Minh Vũ : “Hoàng thượng thả ? Sao về sớm như ?”

Thời Phù Hân thấy sắc mặt của chút ngưng trọng: “Đã xảy chuyện gì ?”

Thời Định Hạo về phía Phạm Minh Vũ, cũng né tránh : “Hôm nay lúc lâm triều, Hoàng thượng phong Trường Nhạc hầu Diệp Mặc tham tướng Đồng Cốc quan, chọn ngày nào đó đến biên quan trấn giữ.”

Thời Phù Hân kinh ngạc: “Đang yên đang lành, tại Hoàng thượng hạ lệnh như ?”

Phạm Minh Vũ thấy Thời Định Hạo đến chuyện nên ngay: “Bởi vì Bắc Yến bắt đầu ngo ngoe rục rịch, bọn chúng tập trung một lượng lớn binh mã ở ngã ba Hoài Viễn và Tây Vực Đô Hộ phủ.”

Thời Phù Hân nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày: “Diệp Mặc bao giờ dẫn binh đánh giặc, cũng quen thuộc với các tướng sĩ ở Đồng Cốc quan, Hoàng thượng lệnh như gì?”

Nghe thấy giọng điệu chất vấn của Thời Phù Hân, Phạm Minh Vũ khẽ nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, nhẫn nhịn, nhưng vẫn mở miệng : “Lục , Hoàng thượng là quân chủ, chúng chỉ cần tuân theo mệnh lệnh của ngài .”

Thời Phù Hân tỏ vẻ tán thành: “Nếu mệnh lệnh của Hoàng thượng là sai lầm thì cũng tuân theo ?” Không đợi Phạm Minh Vũ trả lời, nàng thêm: “Lúc Hoàng thượng phái Diệp Mặc đến Đồng Cốc quan, chỉ cần là sáng suốt đều gì đó thích hợp.”

Thời Định Hạo vội vàng : “Chẳng lẽ Hoàng thượng tay với Diệp Mặc?”

Thời Phù Hân cũng nghĩ đến chuyện : “ là gần vua như gần cọp, dùng thì đưa phía tước, dùng thì cho phía , Diệp Mặc đao phủ cho Hoàng thượng lâu như , công lao cũng khổ lao, Hoàng thượng như thực sự quá…”

“Lục , năng cẩn thận!”

Phạm Minh Vũ lạnh lùng cắt ngang Thời Phù Hân, nàng với sắc mặt : “Lục , …”

Lúc , Thời Phù Hân mới nhận phản ứng của Phạm Minh Vũ phô trương: “Huynh ?”

Loading...