Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 546
Cập nhật lúc: 2025-09-08 14:18:39
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời Định Hạo yếu ớt : “ tiểu hầu gia nhớ tặng cho tỷ mà.”
Thời Phù Hân gì, đôi lúc nàng cũng cảm thấy đòi hỏi quá nhiều thứ.
Lúc ở bên cạnh Phạm Minh Vũ, vui vẻ thì vui vẻ thật, nhưng cảm giác vui vẻ sẽ thể kéo dài lâu, nàng cảm thấy và Phạm Minh Vũ giống như một vị bằng hữu cùng ăn nhậu chơi bời hơn.
Lúc tụ tập sẽ vô cùng vui vẻ; Sau khi tan cuộc, cảm giác vui vẻ cũng tan .
Nàng cũng sẽ mong chờ đó cùng tụ tập nữa, nhưng nếu cũng cảm thấy thất vọng.
Thời Định Hạo Thời Phù Hân: “Tỷ tỷ, lúc tiểu hầu gia tặng chiếc vòng tay bích tỷ cho tỷ, tỷ vui, chẳng lẽ tỷ thích tặng vàng bạc châu báu cho hơn ?”
Thời Phù Hân: “Sở dĩ cảm thấy vui khi tặng chiếc vòng tay bích tỷ cho tỷ, là vì chiếc vòng tay đó là phần thưởng thắng cuộc của cuộc đua thuyền, do đích Hoàng thượng ban thưởng, hiếm và trân quý.”
“Phạm Minh Vũ sẵn lòng tặng thứ đồ ngay cả cũng thể lấy cái thứ hai cho tỷ, tỷ đương nhiên vui vẻ .”
Thời Định Hạo đưa kết luận: “Cho nên tỷ thích những lễ vật quý giá?”
Thời Phù Hân liếc mắt một cái: “Thứ tỷ chính là tâm ý, chứ là lễ vật.”
Nàng dừng một chút: “Cửu Lang , nếu cô nương thích, hãy tặng cho nàng những thứ nàng , nếu tặng cho nàng thứ nàng , hoặc là thứ nàng dễ dàng thì sẽ thể lay động trái tim nàng .”
Thời Định Hạo chỉ mỉm gãi ót, thể lọt tai ?
…
Vào ngày mười một tháng năm, Võ Xương bá phủ nhận thiệp lời từ Vĩnh Xuyên hầu phủ, mời các nữ quyến Thời gia đến biệt viện Tây Tử ở phía đông ngoại thành du ngoạn ngày mười ba tháng năm.
Biệt viện Tây Tử là biệt viện hoàng gia, là biệt viện Hoàng thượng đặc biệt thưởng cho Thành Dương công chúa tránh nóng.
Sau khi sẽ đến biệt viện hoàng gia du ngoạn, các cô nương Thời gia đều mỉm Thời Phù Hân.
“Thực sự là nhờ phúc của lục tỷ tỷ, chúng mới cơ hội thưởng thức phong cảnh của biệt viện hoàng gia.”
“Nghe trong biệt viện Tây Tử sông Điều Hoán Y Sa, thể cởi giày vớ bên trong đấy.”
Bình thường Thời gia cơ hội biệt viện hoàng gia, nhưng nhờ mà trong phủ thể tiếp xúc với những thứ bình thường thể tiếp xúc, Thời Phù Hân thừa nhận lúc lòng hư vinh của nàng thoả mãn.
Cũng chính lúc nào, nàng đột nhiên phát hiện bản để tâm những chuyện vụn vặt, khi đối mặt với Phạm Minh Vũ, nàng con đường còn nhiều hơn nữa.
Phạm Minh Vũ là phận địa vị cao, điều đó nghĩa là thể nào chịu thiệt thòi cúi để thoả mãn tất cả các nhu cầu của .
Còn thứ nàng là một trượng phu bất cứ chuyện gì cũng theo , nàng cần một sự hậu thuẫn vững chắc và phận tăng vọt.
Cho nên Phạm Minh Vũ thích hợp với nhu cầu tìm bạn đời của nàng.
Sau khi ý thức điều , Thời Phù Hân thở phào nhẹ nhõm một , cảm giác bối rối trong lòng nhiều ngày tiêu tan, đồng thời cũng nghĩ cách sẽ ở bên cạnh Phạm Minh Vũ như thế nào.
Nhìn thấy các cô nương đang vui mừng lo lắng, Thời lão phu nhân lo lắng thoáng qua Thời Phù Hân, lẽ Phạm tiểu hầu gia ý với Hân tỷ nhi, nhưng Thành Dương công chúa và Vĩnh Xuyên hầu chắc đồng ý.
, khi chứng kiến quá nhiều chuyện thể trở thành thể xảy lục tôn nữ của , Thời lão phu nhân cũng nỗi lo lắng trong lòng.
Ngày mười ba tháng năm, các nữ quyến Thời gia vô cùng vui vẻ đến biệt viện Tây Tử ở phía đông ngoại thành.
Hiện thực luôn thích huỷ hoại mong chờ của khác, ngay khi Thời Phù Hân suy nghĩ thấu đáo những yêu cầu của đối với Phạm tiểu hầu gia và chuẩn tích cực thúc đẩy mối quan hệ thì Thành Dương công chúa mãnh mẽ giáng một cái tát về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-546.html.]
Thời Phù Hân Thành Dương công chúa chút kinh thường Thời gia, nhưng nàng thể ngờ rằng bà kinh thường bọn họ đến , khi các nữ quyến Thời gia đến biệt viện Tây Tử, bọn họ cố ý chậm trễ.
Qua tết Đoan Ngọ, thời tiết càng ngày càng nóng bức, xe ngựa của Thời gia đợi ánh nắng hơn hai khắc mới thể biệt viện.
Bình thường, nếu chờ đợi một chút cũng cả, nhưng điều khiến khác tức giận chính là đám hạ nhân tiếp đón cố ý để xe ngựa của biệt phủ xen hàng ngũ, để xe ngựa của các nữ quyến khác biệt viện .
Thấy , Thời Phù Hân thể hiểu chuyện gì đang xảy .
Hạ nhân dám vô lễ như , chắc chắn nhận mệnh lệnh của chủ nhân mới thể hạnh sự như .
Lúc xuống xe ngựa, thấy trán các nữ quyến Thời gia đổ một lớp mồ hôi mỏng và dáng vẻ cố gắng gượng để tránh bản hổ, cùng với sự chỉ trỏ trộm của các nữ quyến xung quanh, Thời Phù Hân đưa tay lên chạm khuôn mặt , cái tát của Thành Dương công chúa thực sự quá đau.
Tiểu Phương thấy sắc mặt của Thời Phù Hân chút khó coi, bèn nhỏ giọng oán giận: “Hạ nhân của Vĩnh Xuyên hầu phủ đúng là cách việc.”
Lãnh ma ma sắc mặt Thời Phù Hân: “Công chúa hoàng gia việc đương nhiên sẽ cần kiêng kỵ quá nhiều. Có thể là do tiểu hầu gia tặng vòng tay ngự tứ cho cô nương ở mặt trong dịp tết Đoan Ngọ khiến Thành Dương công chúa bất mãn, cho nên hôm nay mới oai phủ đầu.”
Thời Phù Hân hừ một tiếng: “Là nhi tử của bà chủ động tặng, đòi.”
Nghe , Lãnh ma ma dừng một chút, về phía Thời Phù Hân: “Cô nương, bất cứ mẫu nào đời cũng cảm thấy nhi tử của nhất, nếu phạm sai lầm, đó cũng là do khác xúi giục.”
“Gia đình bình thường , hoàng gia càng như , về chuyện , cô nương chuẩn tâm lý.”
Thời Phù Hân hít một : “Ta .”
Khi các nữ quyến Thời gia nha dẫn đến chỗ của Thành Dương công chúa, lúc ngang qua một hồ sen, bọn họ thấy Phạm tiểu hầu gia đang uống đùa với mấy vị công tử trẻ tuổi ở trong nhà thuỷ tạ trong đình.
Phạm tiểu hầu gia thấy Thời gia, lập tức dậy, một tiếng với mấy bên cạnh mỉm đến.
Lãnh ma ma thấy sắc mặt u ám của cô nương nhà , nàng còn cố ý đầu sang chỗ khác, bà lập tức nhắc nhở: “Cô nương, tuyệt đối thể trút nỗi tức giận lúc nãy lên tiểu hầu gia.”
Thời Phù Hân thoáng qua Lãnh ma ma một cái, gì.
Lãnh ma ma thêm: “Cô nương, lúc bà bà xem mặt nhân tức tương lai, sẽ gây một ít khó xử và gây khó dễ.”
Thời Phù Hân đột nhiên mỉm : “Ma ma cần lo lắng, Thành Dương công chúa thể hiện thái độ của với sớm một chút cũng , đúng lúc thể xem phản ứng của Phạm Minh Vũ.”
Lúc , Phạm Minh Vũ đến, đầu tiên là hành lễ với đám Thời lão phu nhân, đó lập tức đến bên cạnh Thời Phù Hân: “Cảnh sắc trong biệt viện tồi, khi gặp mẫu xong, sẽ dẫn dạo xung quanh.”
Thời Phù Hân mỉm gật đầu: “Bây giờ việc gì ? Nếu việc gì thì cùng gặp công chúa .”
Phạm Minh Vũ do dự một chút, đó xoay vẫy vẫy với mấy trong nhà thuỷ tạ trong đình, hiệu một lát, đó với Thời Phù Hân: “Đi thôi, cùng đến gặp mẫu .”
Trên đường , Thời Phù Hân cố ý thả chậm bước chân, ở phía vài bước.
Phạm Minh Vũ thấy, khoé miệng khẽ cong lên, cũng thả chậm bước chân theo nàng.
Thời Phù Hân , kể chuyện Thời gia chậm trễ với : “Công chúa thích .”
Sắc mặt Phạm Minh Vũ khựng một chút, đó sốt ruột giải thích: “Không , chắc chắn là hạ nhân trong phủ cách việc, lát nữa sẽ điều tra rõ ràng, chắc chắn sẽ nghiêm trị tha.”
Thời Phù Hân cho ý kiến: “Phạm Minh Vũ, hỏi , thích ?”
Phạm Minh Vũ câu hỏi thẳng thắn của Thời Phù Hân cho sửng sốt, thậm chí còn dừng bước , Thời Phù Hân, nhất thời nên phản ứng như thế nào mới .
Lãnh ma ma ở bên cạnh cũng chút đau đầu, cô nương đúng thật là… Qúa to gan.
Thời Phù Hân thấy Phạm Minh Vũ trả lời, bèn nghiêng đầu : “Ta đoán sai?”
Phạm Minh Vũ lắc đầu: “Không, thích .” Nói xong, lỗ tai chút nóng lên, ánh mắt cũng chút d.a.o động, dám thẳng Thời Phù Hân.