Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 536
Cập nhật lúc: 2025-09-07 07:51:30
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời Phù Hân còn kịp trả lời thì nha đến báo rằng Thời Phù Âm và Tiêu Tử Thanh đến đây.
“Có lẽ tỷ tỷ chuyện Hoàng thượng trách phạt, yên tâm nên về nhà xem ?”
“Nếu tỷ phu đén , lát nữa với .”
Thời Phù Âm quan tâm hỏi han Thời Định Hạo một phen, khi xác định lạnh mới yên tâm.
Sau khi trấn an tỷ tỷ xong, Thời Định Hạo mới về phía Tiêu Tử Thanh: “Tỷ phu, hôm nay phạt là vì cứu Vĩnh An công chúa.”
Nghe thấy câu , Tiêu Tử Thanh và Thời Phù Âm đồng thời biến sắc.
“Vĩnh An thương?
“Bị thương nặng ?”
Thời Phù Hân sắc mặt của hai : “Tỷ tỷ, tỷ phu, đêm qua Vĩnh An công chúa xuất cung, hình như hai vẻ bất ngờ gì?”
Thời Phù Âm trả lời ngay, mà về phía trượng phu.
Hai đều là thê thê nên Tiêu Tử Thanh cũng giấu diếm: “Vĩnh An xuất cung là đến An quốc công phủ.”
Thời Phù Hân khó hiểu: “Vĩnh An công chúa đến An quốc công lúc nào chẳng , tại cứ khăng khăng buổi tối? Còn nữa, Vĩnh An công chúa võ công?”
Thời Phù Âm thoáng qua Tiêu Tử Thanh: “Vĩnh An thực sự võ công, nội lực hề thua kém .”
Thời Phù Hân và Thời Định Hạo đồng thời kinh ngạc.
Thậm chí Thời Định Hạo còn kinh ngạc cảm thán: “Vĩnh An công chúa thoạt vẻ yếu đuối mỏng manh, giống là võ công chút nào.”
Ánh mắt Thời Phù Hân loé lên, giống như nghĩ đến chuyện gì đó: “Vĩnh An công chúa am hiểu việc dùng nội lực để tiến hành tấn công từ xa, đúng ?”
Thời Phù Âm gật đầu: “Phi đao của Vĩnh An lợi hại, kẻ địch bát phẩm thể khiến đối phương một đao mất mạng.”
Thời Phù Hân thể khẳng định rằng lẽ Vĩnh An công chúa cũng giống như Sở Diệu, đều kế thừa nội lực của khác.
Sở dĩ sức khoẻ nàng yếu ớt như , lẽ là vì quanh năm chịu đựng nội lực phản phệ.
Thời Phù Hân nghĩ đến những chuyện xảy trong thời gian , đột nhiên về phía Tiêu Tử Thanh: “Tỷ phu, chẳng lẽ Vĩnh An công chúa xuất cung là để cứu Tào Vân Đình?”
Tiêu Tử Thanh nặng nề gật đầu: “Sau khi vượt ngục, Vân Đình kịp chạy khỏi kinh thành, bây giờ của Hình bộ, Đại Lý tự, Đặc Sát ty và Đặc Giám ty đều đang tìm , còn cách nào khác nên mới chạy đến chỗ cầu xin.”
“Vân Đình và tình như thủ túc, thể bỏ mặc .”
“Các cao thủ bên cạnh đều là của Thái Hoàng Thái hậu, nếu bọn họ Vân Đình đến tìm chắc chắn sẽ với Thái Hoàng Thái hậu, chỉ thể để Vĩnh An đến đây giúp đỡ.”
“Đêm qua là đưa Vân Đình khỏi cổng thành, vốn dĩ tất cả chuyện đều vô cùng thuận lợi, nhưng sắp đến cửa thành đụng của Đặc Giám ty.”
“Vĩnh An vì dẫn dụ của Đặc Giám ty nên mới tách khỏi chúng .”
Thời Phù Hân xoa xoa trán: “Cho nên bây giờ Tào Vân Đình vẫn đang ở trong An quốc công phủ?”
Tiêu Tử Thanh và Thời Phù Âm gì, xem như đồng ý.
Thời Phù Hân cũng .
Tỷ tỷ xuất gia thành gia, đối với gia đình nhỏ của tỷ tỷ và tỷ phu mà , nàng chỉ là một ngoài, thể nhúng tay tất cả chuyện, rắc rối của bọn họ cứ để bọn họ tự giải quyết .
Bởi vì trong phủ đang giấu một Tào Vân Đình, còn cung thăm Vĩnh An công chúa đang thương nên Thời Phù Âm và Tiêu Tử Thanh cũng yên tâm ở lâu, khi Thời Định Hạo , hai phu thê vội vàng rời .
Hai mới rời , Thời Định Hạo hỏi Thời Phù Hân: “Tỷ tỷ, tại tỷ giúp tam tỷ và tam tỷ phu?”
Thời Phù Hân : “Bọn họ mở miệng tìm tỷ giúp đỡ ?”
Thời Định Hạo: “Chuyện còn cần mở miệng ?”
Thời Phù Hân: “Đương nhiên là cần , nếu mở miệng, tỷ liệu hai cần giúp đỡ ?” Nói , nàng gõ đầu Thời Định Hạo một cái.
“Trong bất cứ việc gì cũng đừng tự cho thông minh, đừng tưởng rằng suy nghĩ của chính là suy nghĩ của , lẽ tam tỷ phu kế sách chu , nếu tỷ mạo nhúng tay, chừng sẽ hỏng kế hoạch của .”
“Cẩn thận một chút, trừ phi mở miệng xin giúp đỡ, nếu đừng bao giờ dùng suy nghĩ của để suy đoán khác.”
“Đôi khi, nếu mặc kệ cần , tự theo ý giúp đỡ khác thì kết quả ngược sẽ tự hại hại .”
“Cuối cùng, nếu đối phương cảm kích, sẽ cảm thấy ấm ức, cảm thấy lòng của đặt nhầm chỗ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-536.html.]
“Theo suy nghĩ của , đó là lòng , nhưng trong mắt khác chỉ là tự cảm động mà thôi.”
Thời Định Hạo Thời Phù Hân: “Tỷ tỷ, chuyện cứu Vĩnh An công chúa cũng là cứu nhầm ? Nàng bao giờ nhờ giúp đỡ?”
Sắc mặt Thời Phù Hân nứt , nên lời : “Chẳng lúc đó Vĩnh An công chúa đang hôn mê bất tỉnh ?”
Thời Định Hạo lẩm bẩm một chút: “Tỷ tỷ, cứu , cảm thấy chịu thiệt thòi, tìm cơ hội nào đó yêu cầu công chúa bù đắp.”
“Đó là chuyện của , gì thì .” Thời Phù Hân lắc đầu rời .
Trong đêm hôm đó, Thời Phù Hân thấy động tĩnh vang lên nóc nhà, nàng thức dậy bay lên nóc nhà: “Diệp sư phụ.”
Diệp Mặc Thời Phù Hân: “Giúp một việc.”
Trong lòng Thời Phù Hân cảm thán một câu “Không việc gì đến tam bảo điện”, nhưng vẫn : “Ngài .”
Diệp Mặc: “Đưa Tào Vân Đình khỏi kinh thành, đây là chuyện đồng ý với Tào phu nhân.”
Thời Phù Hân đau đầu, chuyện Tào Vân Đình vượt ngục liên quan gì đến nàng cả, cuối cùng rơi xuống nàng: “Bây giờ Tào Vân Đình đang ở An quốc công phủ, an .”
Diệp Mặc lắc đầu: “Người của Đặc Giám ty đang theo dõi An quốc công phủ, nhanh chóng đưa Tào Vân Đình rời khỏi kinh thành.”
Thời Phù Hân càng đau đầu hơn nữa: “Được, sẽ sắp xếp.”
Diệp Mặc thấy nàng đồng ý, khoé môi mấp máy, cảm tạ, nhưng nghĩ đến chuyện nha đầu thể coi là một nửa đồ của , ông mặt mũi nào, lặng lẽ rời .
Thời Phù Hân thấy , bĩu môi: “Ngài là sư phụ, cũng là sư phụ, cũng thể sai bảo đồ của việc như .”
Sau khi trở phòng ngủ, Thời Phù Hân trầm ngâm một lát, y phục hành, trực tiếp đến An quốc công phủ.
…
Tây Trực môn, vô thương nhân đang kéo xe vận tải xếp hàng thành.
Trong đội ngũ rời khỏi thành, những hộp son phấn đóng gói tinh xảo xe chở hàng của Hồng Nhan Tiếu thu hút sự chú ý của ít .
“Khoan .”
Khi đến lượt chiếc xe vận chuyển của Hồng Nhan Tiếu kiểm tra, một chiếc xe ngựa đột nhiên lao đến, đó, Thời Phù Hân nhảy xuống khỏi xe ngựa, lập tức mở miệng trách mắng chịu trách nhiệm áp giải hàng hoá.
“Ngươi kiểm hàng như thế nào ? Lấy sai hàng cũng .”
Nói , nàng vẫy tay với Cam Phồn Nhân ở phía : “Còn mau đổi hàng hoá .”
Cam Phồn Nhân lập tức dọn hàng hoá xe ngựa xuống, tráo đổi hàng hoá xe vận chuyển.
Khi tiểu nhị đổi rương hàng, Cam Phồn Nhân tha thiết đến mặt thị vệ canh giữ, lặng lẽ nhét cho một thỏi bạc:
“Đã lãng phí thời gian của , đây là tiền thưởng mời các vị quân gia uống rượu.”
Tên thị vệ nhận tiền, bởi vì lúc đổi hàng hoá, những thứ đồ xe gần như đều dọn xuống, thị vệ cũng lười kiểm tra nên vẫy tay cho bọn họ rời .
“Chờ một chút.”
Nghe thấy giọng , trái tim Thời Phù Âm lập tức treo cao.
Sở Diệu!
Tại gặp gia hoả ?
Nhìn thấy Sở Diệu cưỡi ngựa đến đây, chân Thời Phù Hân dẫm lên hòn đá mặt đất, đó, đùi nhẹ nhàng nhấc lên, hòn đá bay dọc theo mặt đất b.ắ.n về phía chân con ngựa Sở Diệu đang cưỡi.
“Hí!”
Con ngựa đột nhiên hoảng sợ, nhân lúc Sở Diệu đang cố gắng trấn an nó, Thời Phù Hân thoáng qua Cam Phồn Nhân, Cam Phồn Nhân lập tức hiệu cho tiểu nhị rời khỏi thành.
Chờ đến khi Sở Diệu đến mặt Thời Phù Hân, đoàn xe sớm rời .
Thời Phù Hân mỉm Sở Diệu: “Diệu tam công tử, chúng đúng là duyên, gặp .”
Sở Diệu híp mắt Thời Phù Hân trong chốc lát, đột nhiên : “Những sản phẩm của Hồng Nhan Tiếu đắt đỏ như , ngươi xem bên ngoài thành liệu nào đánh cướp ?”
Trong lòng Thời Phù Hân trầm xuống, nhưng sắc mặt bất cứ đổi nào.
Nhìn thấy nụ phúc hậu và vô hại của Thời Phù Hân, ánh mắt của Sở Diệu chút khác thường: “Ngươi đúng là chuyện gì cũng dám nhúng tay .”
Thời Phù Hân chớp chớp mắt, đáp bằng ánh mắt nghi hoặc.