Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 531
Cập nhật lúc: 2025-09-07 07:51:25
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe , Thời Phù Hân mỉm Lãnh ma ma: “Ngay cả ma ma cũng Phạm tiểu hầu gia là đối tượng , khác còn lòng với Phạm tiểu hầu gia đang ở , thôi, chúng qua đó xem xem Phạm tiểu hầu gia trông như thế nào .”
Lãnh ma ma lo lắng cô nương nhà trúng kế, nhưng khi thấy cô nương và Tiểu Phương nhanh chóng đuổi theo những nha ở phía , bà cũng chỉ thể cảnh giác đuổi theo.
Chẳng bao lâu đến Quan Cảnh các.
Thời Phù Hân theo nha trực tiếp qua đó, mà trốn ở phía cánh cổng tròn, cẩn thận về phía Quan Cảnh các.
Đột nhiên, ánh mắt Thời Phù Hân sáng lên.
Chỉ thấy một nam Tử Thanh niên mặc trường bào màu xanh ngọc bước từ Quan Cảnh các, dáng nam tử nghiêm nghị lẫm liệt, tướng mạo uy nghiêm, toát lên khí chất sắc bén và nghiêm túc khác hẳn với các công tử khác ở kinh thành.
Vừa là một nam tử rắn rỏi thể mang đến cảm giác an cho khác.
Nghe thấy gã sai vặt phía nam tử gọi là tiểu hầu gia, ánh mắt Thời Phù Hân càng sáng hơn nữa: “Ma ma, cảm thấy tồi, lẽ tranh giành Phạm tiểu hầu gia một chút.”
Lãnh ma ma vẫn còn hiểu rõ cô nương nhà ý gì thì thấy Thời Phù Hân vẫy tay với bà và Tiểu Phương: “Hai lùi đến hoa viên .”
Tiểu Phương: “Cô nương, còn thì ?”
Thời Phù Hân vỗ vỗ áo choàng : “Cô nương nhà ngươi tình cờ gặp mỹ nam.”
Nhìn thấy Phạm tiểu hầu gia đang về phía cửa tròn phía bên , Thời Phù Hân thúc giục Lãnh ma ma và Tiểu Phương: “Hai mau , nhân tiện giúp trông chừng một chút.”
Lãnh ma ma Thời Phù Hân: “Cô nương, đến mức chứ.”
Thời Phù Hân: “Không thể tóm lớn, chỉ thể lấy nhỏ. Hai mau , sắp đến đây .”
Từ đến nay Tiểu Phương vẫn luôn theo mệnh lệnh của Thời Phù Hân, thấy Lãnh ma ma vẫn còn đang do dự, nàng trực tiếp kéo bà rời .
Sau khi hai rời , Thời Phù Hân Phạm tiểu hầu gia sắp đến đây hít một thật sâu.
Lần đầu tiên áp dụng lý thuyết thực tiễn, đến lúc khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất của nàng.
Thời Phù Hân lặng lẽ tính toán tốc độ của Phạm tiểu hầu gia, khi Phạm tiểu hầu gia ngang qua cửa tròn, nàng cũng từ phía bên .
Giống như thể ngờ sẽ thấy một ngoại nam, Thời Phù Hân sợ tới mức mở to mắt, bước chân trơn trượt, cả cơ thể cứ thế lảo đảo về phía .
“Cô nương cẩn thận!”
Phạm tiểu hầu gia thấy ánh mắt hoảng sợ giống như nai con của Thời Phù Hân, theo bản năng đưa tay , bước nhanh về phía , một tay giữ chặt lấy cổ tay của cô nương, một tay đỡ lấy cánh tay nàng, vững vàng cố định giữa cánh tay và cơ thể.
Thân hình Thời Phù Hân ngả phía , ánh mắt hoảng hốt ngừng loé lên, Phạm tiểu hầu gia, chằm chằm chớp mắt, giống như đang choáng váng.
Phạm tiểu hầu gia khuôn mặt gần trong gang tấc, cũng chút ngơ ngẩn.
Vầng trán no đủ, đôi mắt hạnh long lanh, sống mũi thẳng, đôi môi đỏ hồng, hai gò má trắng nõn… Đặc biệt là ánh mắt thất thần kinh hoảng ngay lập tức khiến khác trào dâng cảm giác bảo vệ.
Hai cứ thế chằm chằm .
Tư thế ngửa phía , còn khác lôi kéo thực sự thoải mái, Thời Phù Hân tính nhẩm thời gian hai đối mặt , thầm nghĩ lẽ đủ , vì thế ngại ngùng xoay đầu : “Đa tạ công tử, công tử, ngài thể buông .”
“Ồ.”
Phạm tiểu hầu gia hồi phục tinh thần, vội vàng buông tay , còn lui về phía một bước.
Ngay khi Thời Phù Hân đang vặn chiếc khăn tay, ngước mắt lên Phạm tiểu hầu gia, đó nhanh chóng chuyển dời tầm mắt, vẻ nhưng dám thì đột nhiên thấy tiếng bật .
Nhìn về phía phát âm thanh, gò má Thời Phù Hân lập tức trở nên đỏ bừng.
Sở Diệu!
Tại gia hoả mặt ở đây!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-531.html.]
Thời Phù Hân vô cùng kinh ngạc, cảm giác kinh ngạc chính là hổ, nghĩ đến cảnh tượng ăn vạ Phạm tiểu hầu gia lúc nãy Sở Diệu thấy, nàng theo bản năng lui về phía một bước, ai ngờ, bước chân trơn trượt, đó thực sự ngã nền tuyết.
“Cô nương!”
Phạm tiểu hầu gia vội vàng bước đến: “Cô nương, mặt đất lạnh, để đỡ ngươi lên.” Nói , đưa tay đỡ Thời Phù Hân dậy.
Nhìn thấy gò má đỏ bừng của Thời Phù Hân, ánh mắt Phạm tiểu hầu gia loé lên: “Cô nương, ngã đau đấy chứ?”
Thời Phù Hân cúi đầu lắc đầu.
Phạm tiểu hầu gia thấy, chỉ cho rằng nàng vẫn đang thẹn thùng: “Cô nương gia thể yếu đuối, lúc nền tuyết cần chú ý nhiều hơn, nếu ngã xuống sẽ lắm.”
Thời Phù Hân qua loa lệ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ xui xẻo, tại gặp Sở Diệu chứ? Sao chỗ nào cũng mặt gia hoả ?
Lúc , Sở Diệu đến, liếc mắt vẻ mặt tràn ngập sự thương hoa tiếc ngọc của Phạm tiểu hầu gia, đó mỉm Thời Phù Hân: “Lục cô nương, cơ thể thật yếu đuối, ngay cả đường cùng té ngã, đừng nên ngoài thì hơn.”
Sắc mặt Thời Phù Hân càng đỏ hơn nữa, ngay khi nàng đang nghĩ xem nên đáp trả Sở Diệu như thế nào thì Phạm tiểu hầu gia ngăn cản mặt nàng: “Cô nương, ngươi mới té ngã, lẽ váy áo ướt , để phái đưa ngươi trở về chúng nữ quyến bên .”
Thời Phù Hân vội vàng gật đầu, quan tâm đến Sở Diệu nữa, cũng cần đưa tiễn, xoay chạy về phía hoa viên.
Sau khi nàng rời , Phạm tiểu hầu gia về phía Sở Diệu: “Diệu thúc, là cô nương gia, ngài ít nhiều cũng chừa cho chút thể diện chứ.”
Sở Diệu liếc mắt một cái: “Ngươi mới hồi kinh bao lâu mà bao nhiêu cô nương nhào lồng n.g.ự.c ngươi?”
Phạm tiểu hầu gia bất đắc dĩ mỉm .
Sở Diệu theo hướng của Thời Phù Hân: “Nha đầu là một con sói đội lốt cừu, đừng để vẻ ngoài của nàng lừa gạt.”
Bị Sở Diệu bắt gặp cảnh tượng ăn vạ Phạm tiểu hầu gia, tâm trạng của Thời Phù Hân chút nào, lúc trở đại sảnh, Thời Phù Âm thấy nàng rầu rĩ trở về, nhịn hỏi: “Muội ?”
Thời Phù Hân: “Gặp một tên chổi nên tâm trạng lắm.”
Thời Phù Hân tỏ vẻ hoang mang: “Tên chổi?”
Thời Phù Hân nhắc đến Sở Diệu nữa, chuyển chủ đề: “Tỷ tỷ, Thanh Dương công chúa gọi tỷ qua đó gì ?”
Nhắc đến chuyện , sắc mặt Thời Phù Âm lộ vẻ khác thường, Thời Phù Hân: “Lúc nãy ngoài, tiết lộ hành tung của Phạm tiểu hầu gia cho ?”
Thời Phù Hân sớm đoán mấy nha cố ý tiết lộ hành tung của Phạm tiểu hầu gia cho nàng, lập tức gật đầu.
Thời Phù Âm thoáng qua Thành Dương công chúa vẫn đang chuyện với các khuê tú khác: “Vậy gặp Phạm tiểu hầu gia ?”
Thời Phù Hân thở dài: “Gặp , nhưng và vị Phạm tiểu hầu gia chắc cơ hội.” Có Sở Diệu ở đó, chắc chắn sẽ chuyện nàng cố ý trượt chân cho Phạm tiểu hầu gia .
Nhìn thấy sắc mặt buồn bực của , Thời Phù Âm suy đoán lẽ cảnh tượng gặp của nàng với Phạm tiểu hầu gia mấy vui vẻ, tiện hỏi nhiều, chỉ an ủi : “Phạm tiểu hầu gia chào đón, lẽ Thái Hoàng Thái hậu sẽ cưỡng ép tác hợp và nữa.”
Thời Phù Hân thờ ơ “ừ” một tiếng.
Dựa theo tiêu chuẩn lựa chọn hôn phu của nàng, gia thế của Phạm tiểu hầu gia mười điểm, dung mạo bảy điểm, mặc dù điều kiện phần cứng khá xuất sắc, nhưng những điều kiện phần mềm như tính cách nhân phẩm chắc phù hợp với nàng, nên nàng cũng cảm thấy tiếc nuối nhiều.
Sau bữa cơm trưa, các nhà thể tự do rời .
Thanh Dương công chúa vốn định chờ đến khi những khác hết sẽ những lời ý về Thời Phù Hân với Thành Dương công chúa, để Thời Phù Hân biểu hiện một chút, nhưng ngờ nhóm khuê tú còn , vẫn đang cố gắng hết sức thể hiện thì Thời Phù Hân sớm còn bóng dáng.
“A Đấu thể đỡ nổi!”
Trước cổng thuỳ hoa của phủ công chúa, Thời Phù Âm đang vệ sinh, Thời Phù Hân cửa chờ , trong lúc đó, nàng vo tròn một cục tuyết, đang chuẩn ném lên tuyết đọng cây thì một tiếng khẽ vang lên từ phía .
Thời Phù Hân đầu thì thấy Sở Diệu đang bước về phía với nụ thiếu đánh.
Sở Diệu thoáng qua hai tay đang ôm quả cầu tuyết của Thời Phù Hân, nhạo : “Phạm tiểu hầu gia gọi , sẽ qua đây , ngươi thể bỏ tuyết trong tay xuống.”
Thời Phù Hân nhíu mày: “Ngươi cảm thấy đang cố ý dậy chờ Phạm tiểu hầu gia?”
Sở Diệu nàng: “Nếu thì ? Trời lạnh như thế , ngươi cầm tuyết trong tay chẳng là để Phạm tiểu hầu gia thấy đôi tay lạnh cóng đến đỏ bừng của , đó nảy sinh lòng thương tiếc ?”