Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 494

Cập nhật lúc: 2025-09-06 13:30:51
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt Tiêu Tử Thanh trở nên nghiêm túc, suy nghĩ một chút dùng hai chân trói chặt ngừng nhẹ nhàng lắc lư Đa Phúc đang hôn mê, mãi đến khi mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, Đa Phúc mới chậm rãi mở mắt .

“Ưm ưm…”

Đa Phúc đang trói c.h.ặ.t t.a.y chân giãy giụa dậy, Tiêu Tử Thanh thấy, vội vàng lắc đầu với .

Đa Phúc đang thương, thể hoạt động quá nhiều.

Tiêu Tử Thanh vặn vẹo cơ thể, dịch chuyển đến bên cạnh hai tay đang trói chặt của Đa Phúc, hiệu cho cởi mảnh vải trong miệng .

“Cầm mảnh vải ở trong tay.”

Mảnh vải trong miệng mới tháo , Tiêu Tử Thanh vội vàng nhỏ giọng : “Ta sẽ cởi trói cho ngươi .”

Đa Phúc “ưm ưm” vài tiếng, những chuyện như thế do , thể để An quốc công .

Tiêu Tử Thanh để ý đến , bắt đầu dùng miệng cởi bỏ dây thừng tay Đa Phúc.

Dây thừng buộc thực sự chặt, Tiêu Tử Thanh cắn đến mức khoé miệng trầy xước, nhưng nó chỉ mới buông bỏng một chút.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, ngay khi dây thừng sắp cởi thì bên ngoài vang lên tiếng chuyện.

“Sắp đến Thuận thành .”

Thuận thành?

Sắc mặt Tiêu Tử Thanh chấn động, thuận thành ở phía tây bắc Dương thành, là nơi nhất định qua nếu trở về kinh thành, cách Dương thành chừng bốn trăm dặm, với tốc độ của xe ngựa, lẽ bọn họ hôn mê một ngày một đêm.

Đám sát thủ g.i.ế.c bọn họ, mà đưa bọn bọ đến thuận thành, chúng định gì đây?

“Mau, mau nhét vải trong miệng .”

Tiêu Tử Thanh cúi đầu xuống, Đa Phúc lập tức nhét vải trong miệng một nữa.

Chẳng bao lâu , chiếc xe ngựa dừng .

Nửa khắc , cửa xe ngựa “kẽo kẹt” mở .

Một tên nam tử cường tráng cải trang thành một hán tử nông gia cầm một ấm nước và hai cái bánh khô chui trong xe ngựa.

Nhìn thấy hai chủ tớ tỉnh , tráng hán cũng mấy kinh ngạc, gã cởi bỏ mảnh vải trong miệng Tiêu Tử Thanh, đó trực tiếp đưa chiếc bánh khô đến bên miệng : “Ăn .” Không hề ý định cởi trói hai tay cho .

Tiêu Tử Thanh liếc một cái, cũng vẻ, vô cùng thức thời mở miệng ăn.

Thấy , tráng hán khẽ nhướng mày, Tiêu Tử Thanh ăn mấy miếng bánh khô đút cho một ngụm nước, chờ Tiêu Tử Thanh ăn xong, gã nhét vải trong miệng , đó đút cho Đa Phúc.

Đa Phúc đãi ngộ như , đút bánh khô một cách vội vàng, thậm chí còn cho uống vài ngụm nước.

Sau khi hai ăn xong, tên tráng hán xuống xe ngựa.

Tiêu Tử Thanh nghiêng tai lắng động tĩnh bên ngoài xe, thấy canh giữ bên ngoài xe đang ăn gì đó, dịch đến bên cạnh Đa Phúc một nữa, hiệu cho Đa Phúc lấy mảnh vải trong miệng , tiếp tục cắn mở dây thường.

Công sức bỏ đền đáp, sợi dây thừng tay Đa Phúc cởi bỏ.

Hai tay mới tự do, Đa Phúc lập tức cởi trói cho Tiêu Tử Thanh.

Tiêu Tử Thanh vội vàng : “Cởi trói cho ngươi .”

Đa Phúc còn cách nào khác, chỉ thể cởi bỏ sợi dây thừng chân , đó mới cởi trói cho Tiêu Tử Thanh.

Lúc nãy khi cửa xe mới mở , Tiêu Tử Thanh và Đa Phúc nhanh chóng lướt qua bên ngoài.

Chiếc xe ngựa thành, mà ngừng một quán nước trục đường chính.

Lúc đang là giữa trưa nên trong quán nhiều khách, tiếng ồn ào.

Nếu tẩu thoát từ cửa chính chắc chắn sẽ kinh động đến sát thủ, Đa Phúc lập tức chuyển sự chú ý lên cửa sổ xe.

Dưới sự che chắn của tiếng ồn ào, Đa Phúc dứt khoát rút thanh gỗ khoá chặt cửa sổ xe , đó khẽ mở cửa sổ xe, bảo vệ Tiêu Tử Thanh trốn khỏi xe ngựa.

Hai mới xuống xe ngựa, tên tráng hán ngăm đen đó trở về.

Đa Phúc thấy tiếng động, xung quanh một chút, thấy xung quanh nơi ẩn nấp nào, đành kéo Tiêu Tử Thanh trốn trong quán .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-494.html.]

Lúc , ở góc trái đường của quán , Thời Phù Âm mặc áo váy màu đen, đầu đội mũ đen rèm đang vội vàng dùng bữa, hai hộ vệ cửu phẩm đang bên cạnh nàng .

Muội rời khỏi kinh thành, nàng càng nghĩ càng cảm thấy yên tâm nên khi bịa một lý do nào đó để trấn an nhà, nàng dẫn theo hộ vệ lặng lẽ rời khỏi kinh thành, thẳng đến Giang Hán.

“Cô nương, chuyện.”

Hai hộ vệ chằm chằm đám đang xông thẳng quán .

Thời Phù Âm cũng nhanh chóng về phía đó, thấy nhóm mới bước kéo xem xét khắp nơi, chẳng bao lâu , bộ quán trở nên hỗn loạn.

“Chúng thôi.”

Thời Phù Âm dậy, đặt một miếng bạc vụn lên bàn, sải bước rời , khi nàng mới qua hai bàn khách trong góc, khoé mắt thấy hai bóng đang cuống quýt lẩn trốn trong đám đông.

Thời Phù Âm để ý đến, lập tức thẳng quán , khi nàng mới xoay lên ngựa, đột nhiên thấy một tiếng gào rống hoảng sợ thất kinh.

“Quốc công gia!”

Quốc công gia?

Thời Phù Âm đột nhiên đầu , thấy An quốc công đang bổ nhào về phía gã tuỳ tùng bên cạnh , chắn cho gã tuỳ tùng một đao.

Trái tim Thời Phù Âm giống như một thứ gì đó va chạm, một chút do dự, nàng lập tức nhún lên, dẫm lên lưng ngựa, “cạch” một tiếng, thanh kiếm dài rút khỏi vỏ, trực tiếp đ.â.m thẳng tráng hán đang tấn công Tiêu Tử Thanh.

“Phập!”

Cho dù tốc độ của Thời Phù Âm nhanh như thế nào nữa, thanh đao của tên tráng hán vẫn cắm bả vai Tiêu Tử Thanh, chỉ trong nháy mắt, m.á.u tươi chảy ngoài.

Thời Phù Âm chạy tới, vung thanh trường kiếm trong tay lên, tên tráng hán ngã xuống đất thể dậy nổi.

“An quốc công!”

Thời Phù Âm đỡ lấy Tiêu Tử Thanh đang ngả về phía .

Lúc , Tiêu Tử Thanh đổ mồ hôi đầm đìa, bởi vì cảm giác đau đớn truyền đến từ vai, vẻ mặt đau khổ, nữ tử mặc đồ đen, đội mũ rèm che mặt, ánh mắt kinh ngạc vui sướng.

Hắn thể nhận giọng của đối phương.

“Thời tam cô nương?”

Thời Phù Âm đáp , nàng ôm lấy eo Tiêu Tử Thanh, nhanh chóng xoay né tránh đòn tấn công của tên sát thủ.

Sau đó, một tay nàng ôm Tiêu Tử Thanh, một tay vung thanh trường kiếm, tập trung đối phó với đám sát thủ đang lao về phía .

ít sát thủ bắt cóc An quốc công, chừng hơn hai mươi , trong đó một cao thủ cửu phẩm đỉnh cấp, hai cửu phẩm, những còn đều là thất bát phẩm.

Hai hộ vệ của nàng hai tên cửu phẩm ngăn cản, những còn đều tấn công về phía Thời Phù Âm.

An quốc công chỉ cảm thấy cơ thể còn là của nữa, để mặc Thời Phù Âm ôm di chuyển khắp nơi, lúc , dường như thể cảm nhận sự hiện diện của thế giới bên ngoài nữa, trong mắt chỉ còn một .

Ánh kiếm quét qua, nhanh đến mức khiến hoa cả mắt, đám sát thủ lượt ngã xuống.

Trên sát thủ cửu phẩm đỉnh cấp thấy, trong lòng tức giận thôi, chạy thoát, nhưng lúc , hai tên hộ vệ giải quyết xong hai cao thủ cửu phẩm , bọn họ nhanh chóng chạy về phía Thời Phù Âm.

Có hai hộ vệ tiếp viện, thanh kiếm trong tay Thời Phù Âm nhanh như chớp cắt ngang qua cổ của tên sát thủ cửu phẩm đỉnh cấp.

Khoảng chừng nửa khắc , bộ sát thủ đều ngã xuống đất thể dậy nổi.

“An quốc công…”

Thời Phù Âm dừng tay, phát hiện An quốc công đang ngơ ngác , gọi mấy tiếng cũng thấy đáp , nàng chỉ thể đưa tay quơ quơ mặt .

“An quốc công, ngài vẫn đấy chứ?”

Trong đầu Tiêu Tử Thanh tràn ngập hình ảnh oai hùng hiên ngang của Thời Phù Âm, thấy những ngón tay ngọc ngà mảnh khảnh đang đong đưa mặt, nhắm mắt , ngất xỉu.

Khi Tiêu Tử Thanh tỉnh một nữa, đang ở trong một khách điếm an và thoải mái ở Thuận thành.

Tiêu Tử Thanh chớp chớp mắt, tỉnh táo , nghĩ đến đám sát thủ đuổi g.i.ế.c , đột nhiên bật dậy.

“A!”

Lúc , Tiêu Tử Thanh mới phát hiện mặc quần áo, vai quấn một lớp băng vải màu trắng, bởi vì hành động bật dậy chạm miệng vết thương nên băng vải màu trắng lập tức thấm vết máu.

Loading...