Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 471
Cập nhật lúc: 2025-09-06 13:30:26
Lượt xem: 57
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Thanh Hoan : “Nếu ngươi giúp g.i.ế.c Diệp Mặc, sẽ với ngươi.” Thấy Sở Diệu lời nào, thêm: “Ngươi tiến Luân Hồi điện là vì Vinh vương phủ và đời xem trọng liếc mắt ngươi một cái đúng ?”
“Đáng tiếc, mặc dù ngươi kế thừa nội lực của tuyệt điên nhưng Hoàng thượng phái đến thống lĩnh của Đặc Giám ty, ngươi ít công việc mệt nhọc bẩn thỉu nhưng Hoàng thượng cho ngươi một phận quang minh chính đại.”
“Ngay cả cô nương của Minh quốc công phủ mà ngươi cầu thú cũng khác ngăn cản, lẽ ngươi cũng sống một cuộc sống ẩn trong bóng tối, khác tán thành, cũng như khác khinh thường đúng ?”
Nghe như , sắc mặt Sở Diệu ngừng d.a.o động, bà : “Qủa nhiên ngươi giỏi thao túng khác?”
Sở Thanh Hoan nhạo thành tiếng: “Không giỏi thao túng khác, mà là con đều dục vọng và nhu cầu, chỉ thấy điều tận sâu trong lòng các ngươi mà thôi.”
Sở Diệu im lặng trong chốc lát: “Cho nên ngươi chuẩn thu mua như thế nào đây?”
Sở Thanh Hoan im lặng trong chốc lát, bất đắc dĩ bốn chữ: “Kho báu hoàng thất.”
Thời Phù Hân nấp trong bóng tối thấy bốn chữ , khẽ nhướng mày.
Bức bản đồ kho báu hoàng thất đang trong tay nàng, Sở Thanh Hoan căn bản ở , bà rõ ràng là đang tay bắt sói trắng.
Sở Diệu lập tức đầu về phía Sở Thanh Hoan: “Cho nên phản đồ của Luân Hồi điện chính vì nguyên nhân nên mới thả Sở Hổ và hợp tác với ngươi, đúng ?”
Sở Thanh Hoan : “Chỉ cần ngươi giúp g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Mặc, sẽ cho ngươi kho báu hoàng thất ở , ngươi cầm công lao tìm đến Hoàng đế, nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi, đến lúc đó ngươi thể trở về Vinh vương phủ một cách vinh quang.”
Sở Diệu trầm tư suy nghĩ, Sở Thanh Hoan đáng tin, nhưng moi thông tin về phản đồ từ trong miệng bà chính là cách đơn giản và nhanh chóng nhất, vì thế an ủi : “Ta thể giúp ngươi g.i.ế.c Diệp Mặc, nhưng, ngươi cho phản đồ ở Luân Hồi điện là ai?”
Sở Thanh Hoan như : “Một quyền cao chức trọng, một lòng dã tâm, tự ngươi tìm .” Nói xong, bà im miệng gì nữa.
Sở Diệu chằm chằm Sở Thanh Hoan trong phòng giam, đang định hỏi gì đó thì
thấy tiếng côn trùng kêu vang, nhíu mày nhanh chóng xoay rời .
Sở Thanh Hoan thấy, vội vàng : “thời gian của còn nhiều nữa, nếu ngươi địa điểm kho báu hoàng thất thì tranh thủ thời gian g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Mặc, nếu sẽ đưa bí mật xuống lòng đất.”
Nhìn Sở Diệu xa, Sở Thanh Hoan suy yếu cúi đầu xuống, vùi đầu trong rơm rạ để che giấu sự sợ hãi trong lòng.
Diệp Mặc đưa La Nguyên Luật chắc chắn là đối phó với Bình quốc công phủ!
Nếu Bình quốc công phủ xảy chuyện, Vân Đình của bà bây giờ?
Bên ngoài nhà giam vang lên tiếng bước chân, Sở Thanh Hoan vội vàng ngẩng đầu lên, khi thấy Thời Phù Hân bên ngoài phòng giam, hai mắt bà đột nhiên mở to: “Qủa nhiên là cả nhà các ngươi.”
Thời Phù Hân bà : “Là ngươi bảo Luân Hồi điện g.i.ế.c ? Tại ?”
Sở Thanh Hoan nghiến răng nghiến lợi : “Nhạc Vũ là do ngươi giết, đúng ? Có thấy ngươi và Bắc Phong cùng đến Trúc Hải sơn trang, Nhạc Vũ khác dùng Âm ba công g.i.ế.c chết!”
“Ngươi và ngươi sở hữu âm luật xuất chúng, kế thừa tuyệt kỹ thập diện mai phục của Thiên Ba môn, chữ “Thời” mà Thiên La môn để chính là chỉ cả nhà các ngươi!”
“Lúc đầu còn tin, chỉ dựa nguyên tắc thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót để loại bỏ cả nhà các ngươi, ngờ, chính các ngươi mới là thực sự phá hỏng chuyện lớn của .”
Sở Thanh Hoan hừ một tiếng, há miệng định hét lên, nhưng một câu đó của Thời Phù Hân khiến bà ngậm miệng: “Ngươi tráo đổi La Nguyên Luật với Tào Vân Đình đúng ?”
“Ngươi…”
Nếu như Sở Thanh Hoan vẫn còn thể bình tĩnh khi đối mặt với Sở Diệu- Người hiểu rõ sự tình thì khi Thời Phù Hân thẳng chân tướng sự thật, sự hoảng loạn mặt Sở Thanh Hoan thể che giấu nữa.
Thời Phù Hân bà : “Ta hứng thú với chuyện nhà khác, nếu lúc các ngươi trêu chọc , cũng thèm quan tâm đến những chuyện lung tung hỗn loạn đó của các ngươi.”
Câu càng khiến Sở Thanh Hoan thể chịu : “Ngươi ý gì?” Chẳng lẽ Khánh quốc công phủ rơi đài là do bọn họ tự chuốc lấy ?”
Thời Phù Hân vô cùng kiên nhẫn: “Ý của là, mặc kệ các ngươi là Viêm đảng , chỉ cần liên luỵ đến , các ngươi thích gì thì , nhưng các ngươi gây rắc rối cho , đành giải quyết các ngươi thôi.”
Sắc mặt Sở Thanh Hoan chút ngây dại, ngơ ngác Thời Phù Hân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-471.html.]
Thời Phù Hân: “Ta với ngươi những chuyện chỉ với ngươi rằng ý định tham gia chuyện của Bình quốc công phủ, nhưng, ngươi cho là ngươi bảo Luân Hồi điện đối phó với cả nhà chúng đúng ?”
Sở Thanh Hoan Thời Phù Hân, giống như đang phán đoán tính xác thực trong câu của nàng.
Thời Phù Hân: “Sắp đến đây, ngươi hãy nhanh chóng cho , nếu ngày mai thế của La Nguyên Luật và Tào Vân Đình sẽ công bố rộng rãi.”
Sở Thanh Hoan vô cùng rối bời, cả cuộc đời của bà đều bận rộn thành di nguyện của tổ phụ, sự uy h.i.ế.p duy nhất chính là nhi tử Tào Vân Đình, bà thể để chịu bất cứ thương tổn nào.
“Nhị trưởng lão!”
Thời Phù Hân tin tức , lập tức biến mất.
Không bao lâu khi nàng rời , Sở Thanh Hoan ở trong phòng giam liệt trong đống rơm rạ, chờ đến khi của Luân Hồi điện đến đây, bà tắt thở.
Sở Thanh Hoan chết!
Khi Sở Diệu tin tức , đang gặp mặt điện chủ và đại trưởng lão ở trong mật thất.
“Không !”
Thấy điện chủ và đại trưởng lão đồng thời về phía , Sở Diệu trầm mặt lắc đầu: “Lúc rời , bà vẫn còn sống, còn bảo nhanh chóng g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Mặc.”
Điện chủ thu hồi tầm mắt, về phía thủ hạ đến bẩm báo: “Còn ai đến nhà giam nữa?”
Thủ hạ: “Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão, thất trưởng lão đến đó, nhưng bọn họ cùng .”
Đại trưởng lão điện chủ: “Mặc dù ba bọn họ cùng , nhưng cũng chắc sẽ tay.”
Điện chủ lắc dầu: “Ba bọn họ , bất kể là ai tay nữa cũng sẽ hai còn phát hiện.” Nói , ông chắp hai tay lưng tới lui.
“Sở Thanh Hoan chết, nhưng vẫn hỏi chuyện kho báu, phía bên Hoàng thượng khó mà giải thích.”
Đại trưởng lão điện chủ: “Thực sự kho báu ? Liệu đây chỉ là tin đồn bè phái Nhiếp Chính vương cố ý tung để giữ mạng sống? Nếu thực sự kho báu, tin tức đến tay Hoàng thượng mới .”
Điện chủ gì.
Thực sự một kho báu như , nhưng do Hoàng thượng nắm giữ trong tay, mà phần lớn truyền miệng từ các đời điện chủ của Luân Hồi điện.
Lúc , ý định ban đầu khi để kho báu , nếu Đại Sở xuất hiện một vị Hoàng thượng bất nhân, sẽ do Luân Hồi điện sử dụng kho báu để bình định.
Đáng tiếc, Đại Sở chỉ mới truyền thừa năm đời xảy chuyện tông uy h.i.ế.p đến Hoàng quyền.
Điện chủ đời của Luân Hồi điện và Nhiếp Chính vương cấu kết với , nếu vài vị trưởng lão và Thái Hoàng Thái hậu trong cung hợp lực xuất kích thì toạ ủng thiên hạ hiện giờ chính là dõng dõi của Nhiếp Chính vương.
Sở Diệu mấy quan tâm đến chuyện của kho báu, bây giờ trong đầu chỉ nghĩ đến tên phản đồ của Luân Hồi điện.
Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão và thất trưởng lão dám trực tiếp đến gặp Sở Thanh Hoan, lẽ là ba bọn họ.
Bây giờ cũng chỉ còn bốn nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão và bát trưởng lão.
“Được , sẽ đích bẩm báo với Hoàng thượng về cái c.h.ế.t của Sở Thanh Hoan, các ngươi lui xuống hết .” Điện chủ vẫy vẫy tay với đại trưởng lão và Sở Diệu.
Sắc mặt Sở Diệu khựng một chút: “Điện chủ, chuyện phản đồ…”
Điện chủ về phía Sở Diệu: “Ngũ trưởng lão vi phạm tông pháp, hai ngày nữa sẽ triệu kiến hội nghị trưởng lão và cắt bỏ chức vị trưởng lão của ông , đó để ngươi thế.”
Đối với câu trả lời hỏi một đằng trả lời một nẻo của điện chủ, Sở Diệu hài lòng lắm, đang định mở miệng thêm thì đại trưởng lão kéo khỏi mật thất.
Sau khi ngoài, Sở Diệu đại trưởng lão: “Điện chủ ý gì ? Ngài truy cứu chuyện phản đồ ?”
Đại trưởng lão im lặng một chút : “Sở Thanh Hoan chết, bất kể kho báu hoàng gia nữa thì nó cũng trở thành một bí mật, lúc truy cứu phản đồ cũng còn ý nghĩa, lẽ nọ sẽ dám gì .”
Sắc mặt Sở Diệu tràn ngập sự phẫn nộ: “ suýt chút nữa g.i.ế.c chết!”