Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 451
Cập nhật lúc: 2025-09-05 13:09:01
Lượt xem: 57
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ đến ở sân băng Minh Đài, nàng chủ động chào hỏi, nhưng Sở Diệu thèm quan tâm đến nàng, hại lúc nàng những mặt ở đó nhạo, Thời Phù Hân quyết định giữ im lặng.
Nhìn chiếc xe ngựa ở phía đối diện im ắng, Sở Diệu nhướng mày, lên tiếng một nữa: “Thời Lục!”
Thời Phù Hân biếng nhác nghiêng dựa xe ngựa, hừ một tiếng, : “Ngươi gọi thì trả lời , cho rằng tướng mạo ưa thì thể gì thì ? Ta hoa si!”
lúc , một tiếng “roẹt” vang lên, cửa sổ xe một viên đá xé rách.
Sở Diệu và Thời Phù Hân bốn mắt , một như , một tràn ngập sự bất mãn.
“Cái giá của lục cô nương càng ngày càng lớn nhỉ.”
Thời Phù Hân “ha hả” hai tiếng: “Không thể so với Diệu tam công tử, vô duyên vô cớ cản đường khác ở giữa phố, còn phá rách cửa sổ xe của tiểu thư khuê các, Diệu tam công tử thế thể coi là hái hoa tặc đấy.”
Sở Diệu nghiền ngẫm : “Ta cũng hái hoa lắm, nhưng lấy hoa cho bổn công tử hái đây?” Ý là Thời Phù Hân thể lọt mắt xanh của .
Thời Phù Hân chút tức giận, đang định đáp trả thì Sở Diệu giành : “Tại ngươi ở đây?”
Sự tức giận thể phát tiết ngoài, Thời Phù Hân b.ắ.n đôi mắt hình viên đạn qua đó, trực tiếp một câu: “Liên quan cái rắm gì đến ngươi.”
Sở Diệu chút kinh ngạc, từ đến nay bao giờ một cô nương đối xử thô tục như .
Mạnh Mặc Linh ở bên cạnh thấy Thời Phù Hân dám thô tục với Sở Diệu như , chút bội phục, chút mong chờ.
Bội phục lá gan của Thời Phù Hân lớn, mong chờ Sở Diệu sẽ tay thu thập Thời Phù Hân.
Đáng tiếc, Sở Diệu như mong của .
Mặc dù cũng chút bực bội khi khinh thường, nhưng khi nghĩ đến thuế Hồng Nhan Tiếu nộp lên, Sở Diệu quyết định so đo với Thời Phù Hân : “Nếu ngươi mời ăn cơm, sẽ cho ngươi một tin tức.”
Thời Phù Hân , chút bất ngờ, nghĩ đến phận của Sở Diệu, nàng trực tiếp lắc đầu từ chối: “Một cô nương gia như thể mời ngoại nam ăn cơm chứ?”
Sở Diệu lười so đo, hai chữ “nghiệp quan” hiệu cho xa phu thể rời .
Thời Phù Hân thấy hai chữ nghiệp quan, vội vàng lên tiếng: “Khoan , thể tình cờ gặp Diệu tam công tử ở chỗ đó là duyên phận, đáng mời ngươi ăn cơm mới đúng.”
Sở Diệu liếc về phía : “Một cô nương gia như ngươi tiện mời một ngoại nam như ăn cơm?”
Thời Phù Hân nở một nụ rạng rỡ: “Ta đang mặc nam trang mà, gì đáng ngại.”
Sở Diệu chỉ nàng gì thêm nữa, trực tiếp yêu cầu xa phu đánh xe ngựa đến Thao Thiết tửu lầu, Thời Phù Hân lệnh cho Tiểu Phương theo phía bọn họ.
Sau khi đến Thao Thiết tửu lầu, Sở Diệu trực tiếp dẫn theo Thời Phù Hân một căn phòng riêng, hai xuống, cũng gọi món mà trực tiếp thẳng vấn đề, : “Hồng Nhan Tiếu nhận tư cách nghiệp quan ?”
Thời Phù Hân trực tiếp gật đầu: “Đương nhiên là .”
Thương nhân ở Đại Sở chia thành dân thương, nghiệp quan, hoàng thương, dân thương do bá tánh bình thường phát triển, trong khi nghiệp quan dựa quan phủ triều đình, Hoàng thượng càng lợi hại hơn nữa, trực tiếp dựa hoàng gia.
Trong thời đại sự phân chia giai cấp nghiêm ngặt như cổ đại , chỗ dựa phía đương nhiên còn gì hơn.
Thời Phù Hân Sở Diệu: “Theo như , mặc dù triều đình hạn chế các danh môn thế gia kinh thương, nhưng đồng ý các gia đình bối cảnh quan trượng tham gia tranh cử nghiệp quan.”
Sở Diệu: “Ngươi tìm hiểu cũng rõ ràng đấy.” Hắn dừng một chút: “Ở các triều đại , triều đình chủ yếu trọng nông ức thương, nhưng Đại Sở chúng như , triều đình ủng hô việc khinh thương.”
“Bởi vì một sắc lệnh của triều đình nên suốt hơn hai ba mươi năm qua, thương nghiệp của Đại Sở gì khởi sắc, Hoàng thượng đặc biệt quan tâm đến vấn đề , nghĩ nhiều cách để thúc đẩy sự phát triển của thương nghiệp, trong đó việc suy xét đến tư cách nghiệp quan.”
Mặc dù động lòng, nhưng Thời Phù Hân cũng đời bữa cơm trưa nào miễn phí: “Diệu tam công tử thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-451.html.]
Sở Diệu mỉm : “Thời Lục, ngươi hợp khẩu vị của .” Sau đó trực tiếp : “Nếu giúp ngươi giành tư cách nghiệp quan, hàng năm, ngươi chỉ cần chi trả cho hai phần lợi nhuận của Hồng Nhan Tiếu là .”
Sau khi xong, Thời Phù Hân trực tiếp dậy: “Ta xứng hợp tác với Diệu tam công tử.” nàng cũng trực tiếp rời .
Thấy hành động của nàng, nụ mặt Sở Diệu càng sâu hơn nữa: “Sở dĩ Hồng Nhan Tiếu của ngươi thể ăn phát đạt ở kinh thành, ngươi cảm thấy thực sự là vì ngươi thiên phú về phương diện kinh thương ?”
Thời Phù Hân , gì.
Sở Diệu: “Là vì ngươi Quốc Nữ giám chống lưng, mà Hoàng thượng vẫn luôn chú ý đến Quốc Nữ giám nên cho dù ghen tị khi ngươi kiếm nhiều tiền, bọn họ cũng dám gì.”
“Ngươi thể tìm đường sự chèn ép của Khánh quốc công phủ đúng là chút bản lĩnh, nhưng nếu Khánh quốc công phủ đột nhiên rơi đài, lẽ Hồng Nhan Tiếu thể kinh doanh thuận lợi như .”
“Nếu như ngươi chỉ mở thêm mấy cửa hàng ở kinh thành, kiếm thêm chút của hồi môn cho thì cứ coi như tìm đến ngươi, bây giờ ngươi thể rời .”
“ nếu như ngươi phát triển bên ngoài, ngươi sẽ chịu thiệt gì khi hợp tác với .”
Thời Phù Hân : “Ta thừa nhận việc tư cách nghiệp quan sẽ giảm bớt nhiều phiền phức trong kinh thương, nhưng nếu ngươi giúp giành tư cách, hai phần lợi nhuận, quá tham lam ?”
Sở Diệu : “Xem đoán sai, mười chi nhánh ở kinh thành đủ để thoả mãn ngươi, ngươi còn mở rộng Hồng Nhan Tiếu đến những nơi khác.”
Thời Phù Hân xuống một nữa: “Nếu hợp tác, đều chân thành một chút.”
Sở Diệu: “Ngoại trừ tư cách nghiệp quan , nếu gặp chuyện gì, đều thể giúp ngươi giải quyết.”
Thời Phù Hân nghĩ đến bối cảnh của Sở Diệu, suy nghĩ một chút : “Hai phần quá nhiều, một phần thôi.” Thấy Sở Diệu còn thêm gì nữa, nàng dậy một nữa: “Một phần là giới hạn lớn nhất mà thể chấp nhận , nếu Diệu tam công tử cảm thấy thì thể tìm khác.”
Sở Diệu chăm chú Thời Phù Hân trong chốc lát: “Được, một phần.”
Thấy đồng ý, Thời Phù Hân mới xuống một nữa.
Một phần lợi nhuận ít, nhưng Sở Diệu là đầu Đặc Giám ty, chỗ dựa, Hồng Nhan Tiếu thể giảm bớt nhiều rắc rối.
Ai ngờ, Sở Diệu cầm tách lên, về phía Thời Phù Hân: “Còn ?”
Thời Phù Hân sửng sốt: “Chẳng ăn cơm ?”
Sở Diệu nàng: “Một cô nương gia như ngươi thực sự cùng một bàn cơm trong một phòng với một ngoại nam như ?”
Thời Phù Hân thể hiểu ý tứ của , đây rõ ràng là thói quen dùng xong trực tiếp vứt mà, nàng khẽ mỉm : “Hoá Diệu tam công tử là như .”
Sở Diệu bình tĩnh gật đầu: “ , chính là luôn cân nhắc đến thanh danh của các cô nương gia như ngươi đấy.”
Thời Phù Hân nhạo thành tiếng: “Ngươi đúng là .”
Sở Diệu gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Thời Phù Hân đến chói mắt, dậy nhanh chóng rời .
Mạnh Mặc Linh thấy Thời Phù Hân thở hổn hển rời , phòng: “Diệu ca, hình như thạch lựu tức giận.”
Sở Diệu nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “Ta chỉ cho nàng thôi.”
Mạnh Mặc Linh càng kinh ngạc hơn nữa, vẻ mặt hoang mang: “Sao cho nàng ?”
Sở Diệu thở dài : “Một cô nương 13-14 tuổi đang là ở độ tuổi dễ động lòng nhất, sợ chỉ cần tỏ dịu dàng với nàng một chút, nàng sẽ thích .”
Tần suất thạch lựu xuất hiện ở mặt quá thường xuyên, lẽ trong lòng chút ý tưởng gì đó với cũng nên.