Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 444

Cập nhật lúc: 2025-09-05 13:08:53
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay khi Tiêu Tử Thanh sắp ngã sấp xuống mặt đất thì Thời Phù Âm kịp thời kéo từ phía .

“Không đấy chứ?”

Nhìn thấy Thời Phù Âm đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt hoảng loạn của Tiêu Tử Thanh hiện lên chút kinh ngạc: “Sao ngươi ở đây?” Nói , xoay về phía Thời Phù Âm, ai ngờ, chuyển động, ngả về phía .

“Tỷ tỷ.”

“Tử Thanh ca!”

Cùng với tiếng hét của Thời Phù Hân và Vĩnh An công chúa, Tiêu Tử Thanh và Thời Phù Âm đồng thời té ngã sân băng.

Thời Phù Hân và Vĩnh An công chúa đồng thời chạy như bay về phía đó.

Sau khi đến mặt, thấy Tiêu Tử Thanh đang Thời Phù Âm, Thời Phù Hân tỏ vẻ vui, còn ánh mắt Vĩnh An công chúa sáng lên, khoé miệng mỉm .

“An quốc công, ngài thể dậy khỏi tỷ tỷ ?”

Giọng tràn ngập sự bất mãn của Thời Phù Hân khiến Tiêu Tử Thanh hồi phục tinh thần, thấy Thời Phù Âm đang nhíu mày chịu đau đè , sắc mặt lập tức đỏ bừng, vô cùng hoảng loạn dậy.

chân đang giày trượt băng, căn bản thể tự giữ thăng bằng, chẳng những thể dậy mà còn nghiêng về phía Thời Phù Âm thứ hai, Thời Phù Âm vốn dĩ dậy đè lên mặt sân băng một nữa.

Lần , sắc mặt Tiêu Tử Thanh càng đỏ hơn.

“Tỷ tỷ!”

Thời Phù Hân thể nữa, bước đến giúp đỡ, thấy Vĩnh An công chúa còn bên cạnh , ý định giúp đỡ, nàng nhịn : “Công chúa cũng phụ một chút .”

Không ngờ, Vĩnh An công chúa trực tiếp từ chối: “Sức khoẻ yếu đuối, chỉ e thể giúp gì, ngược còn gây thêm phiền phức cho các ngươi.”

Thời Phù Hân: “…”

Thời Phù Âm thấy , với : “Hân tỷ nhi, kéo tỷ dậy .”

Dựa sức lực của , Thời Phù Âm dậy, đó cúi đỡ Tiêu Tử Thanh dậy.

Tiêu Tử Thanh đang giày trượt băng, lúc trong lòng ngượng ngùng thẹn, trong lúc hoảng loạn càng thêm loạng choạng, cơ thể ngừng lắc lư, theo bản năng lôi kéo Thời Phù Âm, trong lúc lôi kéo ôm chặt lấy Thời Phù Âm.

Tiêu Tử Thanh sửng sốt, Thời Phù Âm cũng sửng sốt.

Nhìn thấy cảnh tượng , Thời Phù Hân tức c.h.ế.t , An quốc công nhân cơ hội ăn đậu hủ của tỷ tỷ nàng ?

Về phần Vĩnh An công chúa, ý trong mắt nàng sắp tràn .

Vốn tưởng rằng Tử Thanh ca là một kẻ ngốc, ngờ cũng khá giỏi trong chuyện .

Lúc , Tiêu Tử Thanh đang cảm thấy hổ chết, bên tai Thời Phù Âm cũng đỏ bừng.

“Hân tỷ nhi, đến đây giúp tỷ đỡ An quốc công ngoài sân .”

Thời Phù Hân thấy Vĩnh An công chúa ngừng lùi về phía cách xa, tỷ tỷ nhà ăn đậu hủ thêm nữa, chỉ thể đến đỡ Tiêu Tử Thanh.

Sau khi khỏi sân băng, sự hổ mặt Tiêu Tử Thanh vẫn tiêu tan, cởi giày trượt băng , hít mấy thật sâu mới về phía Thời Phù Âm: “Lúc nãy đa tạ cô nương, cô nương ngã ở đấy chứ? Hay là để gọi thái ý đến đây xem cho ngươi?”

Thời Phù Âm lắc đầu: “Không cần, nếu Quốc công gia , chúng cũng đây.” Nói , nàng kéo Thời Phù Hân rời , giống như đang chạy trốn.

Thấy Tiêu Tử Thanh vẫn chằm chằm bóng dáng của hai tỷ Thời gia, Vĩnh An công chúa chút buồn , đưa tay đến mặt quơ quơ: “Tử Thanh ca, tỉnh táo , .”

Sắc mặt Tiêu Tử Thanh chút tự nhiên, Vĩnh An công chúa, oán trách : “Lúc nãy khi trượt ngã, tại đến cứu ?”

Vĩnh An công chúa mỉm trầm ngâm : “Có còn chạy nhanh hơn cả , cứu, nhưng tiếc là cơ hội.” Nói , nàng ha hả thành tiếng.

Tiêu Tử Thanh trừng mắt nàng: “Muội cái gì mà ?”

Vĩnh An công chúa tiếp tục thêm một lát, đó mới nghiêm mặt : “Tam cô nương Thời gia .”

Tiêu Tử Thanh rũ mắt xuống: “Nàng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-444.html.]

Vĩnh An công chúa thử : “Sau khi trở về, về phần Thái Hoàng Thái hậu…”

Tiêu Tử Thanh ngắt lời: “Đừng nữa.” Hắn dừng một chút: “Âm cô nương là hào hiệp, cứu chỉ là theo bản năng mà thôi, nếu đổi khác, nàng cũng sẽ như .”

Vĩnh An công chúa tin: “Huynh chắc chắn?”

Tiêu Tử Thanh : “Đương nhiên, quên đó với , chuyện nàng xông cứu trong cuộc bạo loạn ở Vĩnh Định môn?”

Vĩnh An công chúa nghĩ đến cảnh tượng Thời Phù Âm đỏ mặt tía tai lúc nãy, gì đó, nhưng Tiêu Tử Thanh ngăn cản: “Được , chúng trở về.”

Bên , Thời Phù Hân tỷ tỷ đang kéo như bay, bất đắc dĩ : “Tỷ tỷ, chúng thể chậm một chút, đuổi theo.”

Sắc mặt Thời Phù Âm cứng đờ, dần dần thả chậm tốc độ.

Thời Phù Hân hai gò má đỏ ửng của tỷ tỷ : “Tỷ tỷ, tỷ chứ?”

Thời Phù Âm tỏ vẻ bình tĩnh: “Tỷ .”

Thời Phù Hân tin: “An quốc công, …”

Thời Phù Âm tận lực phủi sạch: “Muội đừng nghĩ lung tung, và An quốc công cả, chỉ là thấy té ngã, qua đó đỡ một chút, ai ngờ…”

“Nói tóm , tất cả những chuyện xảy ngày hôm nay đều là ngoài ý , là ngoài ý .”

Thời Phù Hân tỷ tỷ vẻ kích động: “Tỷ tỷ, chỉ hỏi tỷ thương thôi?”

Thời Phù Âm: “… Không .”

Thời Phù Hân: “Vậy thì .” Nàng dừng một chút: “Tên An quốc công là một tay trói gà chặt, là một tiểu bạch kiểm điển hình, tỷ thích một như đúng ?”

Thời Phù Âm liếc mắt một cái: “Gia thế của như , là chướng mắt tỷ mới đúng.”

Thời Phù Hân chút tán thành : “Cuộc sống , gia thế chỉ là dệt hoa gấm, tài năng mới là nền tảng, nếu một , cho dù gia tài đồ sộ cũng sẽ hạnh phúc.”

“Tỷ tỷ là một hiệp nữ hùng, thể xứng với tỷ nhất định là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, chứ là kẻ mã giẻ cùi nhưng dùng .”

Thấy so sánh An quốc công với mã giẻ cùi, Thời Phù Âm nhịn lên tiếng cãi : “An quốc công vô dụng như nghĩ , từng giúp đỡ tỷ, đừng như .”

Thời Phù Hân tỷ tỷ , lời nào.

Thời Phù Âm chút bất đắc dĩ: “Muội yên tâm , tỷ tỷ của mấy cân mấy lượng, thể sống một cuộc sống như thế nào, sẽ vọng tưởng những điều thể.”

Thời Phù Hân xoa cằm: “Thực , nuôi dưỡng một tiểu bạch kiểm cũng tồi.”

Thời Phù Âm dừng bước, nên lời : “Muội nghĩ như thế nào thì sẽ như thế đó ?”

Thời Phù Hân nhún vai: “Nam nhân thể nuôi dưỡng nữ nhân, tại nữ nhân thể nuôi dưỡng nam nhân, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng cũng đủ mạnh.”

“An quốc công, gia thế của thực sự quá , lẽ tỷ tỷ thể nuôi , là chúng hạ thấp yêu cầu một chút, đổi thành một thể nuôi nổi? Kinh thành vẫn nhiều tiểu bạch kiểm tướng mạo tồi.”

Thấy càng càng quá đáng, Thời Phù Âm quan tâm đến nàng nữa, nhanh chóng rời .

“Tỷ tỷ, tỷ chậm một chút, chờ với, chẳng qua chỉ trao đổi ý kiến với tỷ tỷ mà thôi, nếu ý kiến khác , tỷ thể phản bác mà.”

“Lòng yêu cái nào chẳng , thích cái hổ cả!”

Vừa mới xong những lời , Thời Phù Hân thấy Sở Diệu dẫn theo đám tiểu của tới, nàng liếc bọn họ một cái, vội vàng đuổi theo tỷ tỷ .

“Vèo!”

Một khối băng b.ắ.n về phía , ngăn cản đường của Thời Phù Hân.

Thời Phù Hân Sở Diệu đang thu hồi chân , trừng mắt về phía với sắc mặt mấy thiện cảm.

Mạnh Mặc Linh “ôi trời” một tiếng: “Viên thạch lựu, ngươi giỏi thật đấy, dám nhăn mặt với Diệu ca chúng , ai cho ngươi lá gan đó?”

Thời Phù Hân khoanh hai tay ngực, khinh miệt thoáng qua Mạnh Mặc Linh, dáng vẻ lười chuyện với .

Loading...