Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 431
Cập nhật lúc: 2025-09-05 13:08:40
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu để Phương Vô Trần chạy thoát, khó thể bắt .
Hơn nữa Hoàng thượng rõ dùng Phương Vô Trần cái cớ để trấn áp các môn phái giang hồ phía nam, nếu thể bắt , thời gian tiếp theo lẽ sẽ Hoàng thượng lạnh nhạt.
Ngay khi Sở Diệu đang rốt cuộc nên gì thì một tiếng nhạc du dương bỗng nhiên vang lên trong bầu trời đêm yên tĩnh.
Theo tiếng nhạc vang lên, Phương Vô Trần ở phía cũng dừng bước.
Trên cổng thành Vĩnh Định môn cao chót vót, một nữ tử tóc dài mặc áo choàng màu trắng, mặt đeo mặt nạ màu trắng đang nghiêng về phía mặt trăng, tay cầm một mảnh lá cây, thổi một ca khúc với ánh trăng.
Là nàng!
Sở Diệu khẽ híp mắt , là nàng, Bạch Nguyệt Quang…
Nghĩ đến chính Bạch Nguyệt Quang dẫn dụ đến phía tây ngoại thành và phát hiện là lao ngục lòng đất của Viêm đảng, Sở Diệu lập tức tấn công về phía Phương Vô Trần.
Rõ ràng, Bạch Nguyệt Quang cùng một phe với Viêm đảng.
Nàng đến đây để chặn đường Phương Vô Trần.
Thời Phù Hân thành lâu cao cao, hai đánh bên , nàng lãng phí cả đêm ở chỗ , khi thổi xong một ca khúc bèn b.ắ.n lá cây trong tay ngoài.
“Vèo!”
Lá cây cắt ngang cánh tay Phương Vô Trần.
Lúc , Phương Vô Trần chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, mất hết sức lực.
Chính trong khoảnh khắc , Sở Diệu bắt cơ hội, nhanh chóng tóm Phương Vô Trần.
Sau khi phong ấn tất cả huyệt vị của Phương Vô Trần, xác định thể phản kháng, Sở Diệu mới đầu về phía thành lâu một nữa.
Lúc , nơi đó còn bóng dáng của Bạch Nguyệt Quang.
Sở Diệu im lặng trong chốc lát, cúi nhặt lá cây mặt đất lên: “Bạch Nguyệt Quang…”
...
Mùa đông năm Kiến Khang thứ sáu lạnh hơn một chút, từ đầu mùa đông cho đến nay, kinh thành đổ liên tiếp mấy đợt tuyết.
Ngày mùng một tháng chạp, trời đổ tuyết lớn.
Trong những bông tuyết bay tán loạn khắp trời, cánh cổng lớn của Khánh quốc công phủ mở rộng, của La gia cúi xuống của đặc sát tỷ đẩy ngoài, áp giải đại lao Hình bộ.
Quốc công phủ nhất phẩm rơi đài khiến trong kinh thành tranh đến vây xem, ngừng nghị luận sôi nổi.
Khánh quốc công tu bất chính, đồng thời cũng thiếu quản thức với của La gia, cho nên của La gia ít chuyện ác ở bên ngoài.
Khánh quốc công phủ mới rơi đài, những tấu chương hạch tội La gia chất cao hơn vài đống ở ngự án.
Nhị lão gia La gia cấu kết với các quan viên khác, ôm đồm kiện tụng, ỷ thế h.i.ế.p .
Nhị phu nhân La gia than lam thành tánh, lén lút cho vay nặng lãi, điên cuồng thu gom tiền, ép vô nhà tan cửa nát.
Tam lão gia La gia phong lưu háo sắc, chiếm đoạt dân nữ, ép kỹ nữ.
Những khác của La gia cũng ít chuyện ác.
Những tội trạng cộng thêm việc chứa chấp phản nghịch là tôn nữ của Nhiếp Chính vương Sở Thanh Hoan, cung cấp tiền tài vật tư cho Viêm đảng, cuối cùng bộ của La gia phán c.h.ặ.t đ.ầ.u ngoài chợ.
…
Trong Bách Hoa lâu, Đỗ Đan Nhạn mỉm trầm ngâm rót cho Diệp Mặc một ly rượu nóng: “Diệp chỉ huy, ngày mai của Khánh quốc công phủ sẽ c.h.é.m đầu?”
Diệp Mặc bà một cái: “Ngươi gì?”
Đỗ Đan Nhạn: “Ta cầu xin giúp một chuyện?”
Diệp Mặc ngẩng đầu uống cạn chén rượu: “Có chuyện gì?”
Đỗ Đan Nhạn: “Ta một tỷ , chính là cùng cứu giúp Lan Chỉ , chút chuyện cũ với của La gia, đưa tiễn La gia một đoạn đường.”
Diệp Mặc đầu về phía bà : “Khánh quốc công phủ liên quan đến vụ án của Viêm đảng, ngay cả các danh môn thế gia cũng tránh kịp, ngươi xác định dính ?”
Đỗ Đan Nhạn tỏ vẻ do dự, nhưng nghĩ đến khúc mắc mười mấy năm nay của La Khởi Vân, bà mỉm rạng rỡ rót rượu cho Diệp Mặc một nữa: “Vẫn mong Diệp chỉ huy thành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-431.html.]
Diệp Mặc chằm chằm bà trong chốc lát: “Bảo đó tìm Triệu Kính .”
Đỗ Đan Nhạn thấy Diệp Mặc đồng ý, lập tức vui vẻ, vội vàng ân cần gắp thức ăn và rót đầy rượu.
Đại lao Hình bộ, Khánh quốc công ngẩn những bông tuyết bay bên ngoài cửa sổ, cảm giác như tất cả thứ trải qua lúc giống như một giấc mộng hoang đường.
Người của La gia giam trong hai nhà tù trong cùng dựa theo nam nữ, ngày hôm qua thánh chỉ ban xuống, ngày mai sẽ c.h.é.m đầu, tất cả đều đang tuyệt vọng nức nở.
“Cạch cạch cạch…”
Người cai ngục dẫn theo một đến đây.
Toàn bộ La gia đều mong chờ sang, hy vọng sẽ thể cứu bọn họ ngoài, nhưng khi thấy đến chỉ là một hạ nhân ăn mặc thô kệch, ánh sáng trong mắt họ mờ một nữa.
“Thời gian nhiều lắm, nhanh lên.”
Người cai ngục dẫn La Khởi Vân đến, nhắc nhở một câu xoay rời .
La Khởi Vân phòng giam giam giữ nam đinh La gia, nam nhân La gia tuyệt vọng chật vât co đầu rụt cổ ở trong góc.
Các nữ quyến ở bên cạnh cũng như thế.
Nhìn thấy những từng tổn thương mẫu dáng vẻ như thế , trong lòng La Khởi Vân sảng khoái thôi.
“Ngươi là của ai? Đến đây để cứu chúng ?”
La tam lão gia- Người sợ c.h.ế.t nhất chạy đến cửa nhà lao, nắm lấy song sắt, gấp gáp La Khởi Vân bên ngoài.
La Khởi Vân gì, chằm chằm Khánh quốc công phủ vẫn còn đang ngẩng đầu ngoài cửa sổ.
“Rốt cuộc ngươi là hạ nhân của nhà nào? Nói gì chứ?” La tam lão gia sốt ruột gào thét.
La Khởi Vân vẫn gì, chỉ Khánh quốc công.
La nhị lão gia chú ý đến, vội vàng dùng khuỷu tay chọc Khánh quốc công.
Khánh quốc công nhíu mày, vẫn đầu sang.
Nữ nhân bên ngoài nhà tù chừng hai mươi ba tuổi, dung mạo bình thường, nhưng khuôn mặt nhạt nhẽo khảm sâu một đôi mắt đen nhánh sáng rực.
Đối mặt với ánh mắt, trong lòng Khánh quốc công trào dâng một cảm giác quen thuộc: “Ngươi là ai?”
La Khởi Vân nhạo một tiếng, “cạch” một tiếng, nàng ném một miếng ngọc bội nhà giam.
Đó là một miếng dương chi bạch ngọc nhất, hình dạng một đám mây.
Khi bạch ngọc rơi xuống đất, nó phát âm thanh vỡ vụn.
Khi thấy miếng ngọc bội, đồng tử Khánh quốc công co rút mãnh liệt, kinh ngạc hoảng hốt về phía La Khởi Vân, đôi môi run rẩy: “Ngươi là… Ngươi là…”
La Khởi Vân trả lời, ánh mắt về phía cửa sổ trong phòng giam, những bông tuyết bên ngoài bày trong phòng giam.
“Ông ngâm trong sông băng mùa đông khắc nghiệt là cảm giác như thế nào ?”
“Lạnh đến thấu xương.”
La Khởi Vân về phía Khánh quốc công đang vẻ vui mừng kinh hỉ: “Ta một , đáng tiếc mệnh yểu, c.h.ế.t năm mười tuổi.”
“Ta còn nhớ rõ khi chết, trời cũng đổ một trận tuyết lớn.”
“Có đuổi g.i.ế.c chúng , ôm trốn sông băng, trốn suốt một đêm, khi bình minh ló dạng, tưởng rằng trốn thoát, nhưng ngờ cơ thể sớm trở nên cứng ngắc lạnh lẽo.”
Khánh quốc công La Khởi Vân, đôi môi run rẩy, giống như gì đó nhưng nên lời.
La Khởi Vân đưa tay lau nước mắt, : “Ta còn một mẫu , mệnh cũng , gả nhầm , mất mạng một cách vô ích.”
“Những yêu nhất của đều , thể tham sống sợ c.h.ế.t chứ?”
“Ta nghĩ, nghĩ mãi, cuối cùng cũng tìm một mục tiêu giúp sống sót.”
La Khởi Vân Khánh quốc công, nụ mặt vô cùng rạng rỡ: “Mục tiêu của chính là đưa tất cả những hãm hại xuống địa ngục.”
Nhìn thấy mặt Khánh quốc công phủ lộ sự tức giận và thể tin , La Khởi Vân càng đắc ý hơn nữa: “Ta thành công, mười hai năm qua, vô bên bờ vực của sự sống và cái chết, cũng may, trời xanh mắt, cho đạt ý nguyện.”
Khánh quốc công che ngực, vẻ mặt tràn ngập đau đớn La Khởi Vân: “Tại chứ?” La gia cũng là nhà của ngươi mà!