Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 416
Cập nhật lúc: 2025-09-04 22:24:04
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu trong phủ thể kiểm soát bốn hài tử , cứ để bọn chúng tự lăn lộn .
Đối với bá phủ mà thôi, còn gì khó thể chấp nhận hơn việc lặng lẽ biến mất ở trong tầm mắt của tất cả chứ?”
…
“Cô nương, Yên Đại Tử đến.”
Vào ngày thứ ba khi La Khởi Vân đến nhà, Yên Đại Tử đưa những tin tức tìm hiểu đến.
Trên giấy chỉ một hàng chữ: Đinh Nguyên Nương, hạ nhân thô sử của Bách Hoa lâu, mười một năm ăn xin đến Bách Hoa lâu, tú bà Đỗ Đan Nhạn thu giữ.
Nhìn thấy hàng thông tin đơn giản đến mức thể đơn giản hơn , Thời Phù Hân nhíu mày.
Nữ nhân La Khởi Vân khá sạch sẽ!
Chỉ e một nàng thể điều đúng ?
Nhất định còn giúp đỡ nàng !
Là ai đây?
“Đinh Nguyên Nương…”
Khánh quốc công phu nhân họ Đinh, ngay cả tên họ cũng sửa , lúc khi đề cập đến Khánh quốc công nàng cũng nghiến răng nghiến lợi, thể thấy La Khởi Vân căm hận Khánh quốc công như thế nào.
“Tiểu Phương, tìm hai bộ nam trang đến, lát nữa chúng sẽ đến Hưng Nhạc phường một chuyến.”
…
Hưng Nhạc phường.
Thời Phù Hân và Tiểu Phương nữ giả nam trang cửa Bách Hoa lâu, mới ngẩng đầu lên thấy các cô nương hoa hoè lộng lẫy, ngừng vẫy khăn tay ở lầu hai.
“Lục cô… Lục công tử, chúng thực sự ?” Tiểu Phương chút rụt rè, các nữ nhân ăn mặc hở hang trong Bách Hoa lâu, nàng xúc động kéo cô nương nhà đào tẩu.
Thời Phù Hân vô cùng kiên định gật đầu: “Vào thôi.” Nói , nàng sải bước .
Thấy , Tiểu Phương chỉ thể căng da đầu đuổi theo.
Hai chủ tớ mới , Đỗ Đan Nhạn chú ý đến các nàng, lập tức ném khăn tay, lắc mông, phong tình vạn chủng đến.
Thời Phù Hân đang tập trung tinh thần ngắm mỹ nữ, bỗng nhiên một chiếc khăn lụa màu đỏ xẹt qua mặt, nàng mới đầu thì thấy một mỹ nhân với nốt ruồi lệ cực kỳ phong vận.
“Hai vị cô nương đến Bách Hoa lâu là chuyện gì ?”
Ánh mắt quyến rũ lòng , nụ mị hoặc, dáng cong cong, đúng là một báu vật đời.
Thời Phù Hân sức chống cự nào mỹ nhân, nàng theo bản năng đưa tay , nâng cằm Đỗ Đan Nhạn lên: “Mỹ nhân, dung mạo của ngươi sâu trong lòng .”
Hả…
Ngay cả Đỗ Đan Nhạn lăn lộn trong thanh lâu nhiều năm cũng chút choáng ngợp phản ứng , kinh ngạc Thời Phù Hân.
Ngày thường, cũng nữ tử đàng hoàng đến thanh lâu, những hoặc là vì tò mò, hoặc là để bắt gian, nhưng bất kể là nguyên nhân gì đó nữa, bà đều thể khiến bọn họ xám xịt rời .
Đây là đầu tiên khiến bà bại trận… Nha đầu, đúng là nha đầu, từ khuôn mặt vẫn thoát khỏi tính trẻ con , bà thể lẽ nha đầu vẫn còn cập kê.
Bị một tiểu nha đầu còn cập kê đùa giỡn, Đỗ Đan Nhạn chút nên lời.
Ngay cả Tiểu Phương cũng tỏ khiếp sợ giống như sét đánh.
Nhìn Thời Phù Hân , cô nương, là một cô nương trong sạch đấy, là công tử phóng đãng gì .
Tiểu Phương xoay , thẳng cảnh tượng cô nương đùa giỡn khác.
Đỗ Đan Nhạn khanh khách ấn móng heo của Thời Phù Hân: “Vị cô nương , ngươi thật là… Hài hước.”
Thời Phù Hân chớp chớp mắt: “Ta thực sự thích dung mạo của ngươi.” Nói , nàng sờ mặt : “Mặc dù cũng xinh , nhưng khi bên cạnh ngươi, đây chỉ thể là vật nền.”
Đỗ Đan Nhạn: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-416.html.]
Các cô nương hiện giờ đều thẳng thắn như ?
Người đang khen ngợi , bà còn thể gì nữa?”
Thời Phù Hân vẫn đang tiếp tục : “Tỷ tỷ, dung mạo là do phụ mẫu ban cho, cũng trông mong thể xinh giống như tỷ, nhưng tỷ thể dạy thế nào để ánh mắt phóng điện như ?”
“Giống như tỷ lúc nãy , ánh mắt của tỷ lướt qua đây, cảm thấy cả hút lấy.”
Nhìn thấy Thời Phù Hân đang mỏi mắt trông mong , Đỗ Đan Nhạn chút thể chống đỡ .
Đây là cô nương nhà ai , rụt rè chút nào!
Tiểu Phương cũng thể chịu nữa, nhịn túm lấy tay áo của Thời Phù Hân.
Cô nương, tuyệt đấy, nếu để ngoài tìm đến một tú bà thanh lâu học cách dùng ánh mắt quyến rũ khác, tỷ còn thanh danh nữa ?
Đỗ Đan Nhạn giật giật khoé miệng, gượng : “Vị cô nương , rốt cuộc ngươi gì?”
Thời Phù Hân thấy mỹ nhân ý định đuổi , cũng trêu chọc nữa, vung tay : “Tâm trạng của , đến đây tìm một cô nương nào đó giải sầu.”
Nói xong, nàng ngang nhiên lên một căn phòng riêng tầng hai.
“Vị tỷ tỷ , phiền tỷ tìm đến cho hai vị cô nương thể xướng khúc đến chỗ , yêu cầu của cao lắm, dung mạo giống tỷ là .”
Đỗ Đan Nhạn đang định từ chối thì Tiểu Phương nhét một thỏi bạc trong tay.
Nhìn thấy hai chủ tớ đang thẳng lên lầu, Đỗ Đan Nhạn nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, ngay đó nhoẻn miệng .
Chỉ là một tiểu nha đầu thôi mà, bà xem xem nàng gì.
nửa canh giờ , Đỗ Đan Nhạn buồn bực.
Nếu bà tự tin sẽ nhầm , bà sẽ nghi ngờ hai trong căn phòng ở lầu hai rốt cuộc là cô nương ?
Nhìn dáng vẻ lười biếng thích ý , quả thực còn ăn chơi trác táng hơn cả các công tử ăn chơi trác táng hàng ngày thường xuyên đến Bách Hoa lâu mua vui.
Cánh cửa căn phòng lầu hai rộng mở, trong căn phòng sát cầu thang, Thời Phù Hân chiếc ghế bập bênh, xướng khúc rung đùi đắc ý gõ nhịp.
Các khách nhân đến tiêu khiển chỉ cần đưa đủ tiền, bất kể gì nữa bà cũng quan tâm, nhưng đối với nha đầu , Đỗ Đan Nhạn cảm thấy vô cùng chói mắt.
Toàn nha đầu đều toả thở thiếu đánh, bà thực sự kéo nàng khỏi chiếc ghế bập bênh ném văng ngoài.
Không cần , vẫn suy nghĩ giống hệt với bà .
Diệp Mặc từ lầu năm xuống, như thường lệ, ông sẽ ở Bách Hoa lâu một đêm, sáng sớm ngày hôm sẽ lập tức rời .
, bước chân của Diệp Mặc dừng ở lầu hai, ánh mắt nặng nề chằm chằm Thời Phù Hân đang đắm chìm trong xướng khúc ở căn phòng riêng bên cạnh, cả tản mát thở vui.
Đỗ Đan Nhạn thấy Diệp Mặc xuống, vội vàng bước tới chào đón, nhưng mới đến gần nhận Diệp Mặc gì đó thích hợp, bà theo ánh mắt ông , tầm mắt rơi xuống Thời Phù Hân, mí mắt lập tức nhảy dựng lên.
Diệp Mặc quen nha đầu mày?
Nha đầu phận như thế nào?
Tầm mắt của Diệp Mặc quá sắc bén, ngay cả Thời Phù Hân đang nhắm mắt cũng thể cảm nhận sự tức giận mãnh liệt, mở mắt thấy khuôn mặt đen kịt của ông .
“Khụ khụ…”
Trong lòng Thời Phù Hân trào dâng một cảm giác hoảng loạn khi chuyện trưởng bối bắt gặp, nàng hoảng hốt dậy từ ghế bập bênh, từ một nam nhân ăn chơi trác táng cà lơ phất phơ ngay lập tức biến thành một đứa bé ngoan.
Động tác vô cùng lưu loát dứt khoát.
Sau khi xong những chuyện , Thời Phù Hân sửng sốt, Diệp Mặc cũng khẽ nhướng mày.
Đỗ Đan Nhạn ở bên cạnh thấy cũng choáng váng.
Thời Phù Hân sờ sờ mũi, ghế tựa một nữa, khẽ nhíu mày, dường như đang ảo não vì phản ứng quá độ của lúc nãy.
Tại nàng sợ Diệp Mặc chứ?
Ông là gì của nàng, nàng bất cứ chuyện gì cũng cần sắc mặt ông .
Sau khi Thời Phù Hân xuống, trùng hợp cô nương xướng khúc hát xong một ca khúc, Thời Phù Hân đang định mở miệng cô nương tiếp tục, nhưng cảm nhận Diệp Mặc vẫn luôn chằm chằm nàng, nàng im lặng một lát, đầu ngoài cửa sổ.