Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 411

Cập nhật lúc: 2025-09-04 22:23:59
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nhạc Âm, xuất hiện , dù cũng để gặp một khi c.h.ế.t chứ.”

“Sao ? Chúng là thanh mai trúc mã lớn lên bên , thậm chí còn gặp mặt cuối ?”

Khi m.á.u mũi càng lúc chảy càng nhiều, hốc mắt lỗ tai cũng bắt đầu đau đớn, Nhạc Vũ nở một nụ buôn bã, dùng mu bàn tau lau sạch m.á.u tươi tràn từ khoé miệng: “Sư , thật tàn nhẫn.”

Nàng dứt lời, trong tầm mắt trở nên đỏ hồng m.ô.n.g lung của Nhạc Vũ xuất hiện một thiếu nữ đội mũ rèm màu hồng nhạt ôm một cây đàn cổ đàn .

“Ngươi là ai?”

Âm thanh của Nhạc Vũ sắc bén chói tai, nàng khó thể tin thiếu nữ càng ngày càng đến gần, đó hét rừng trúc: “Sư , , .”

“Nhạc Âm c.h.ế.t lâu !”

Câu giống như một nút tạm dừng, đỉnh chỉ bộ động tác của Nhạc Vũ.

“Thực cũng lãng phí thời gian với ngươi, nhưng thử nghĩ đến cảnh tượng Nhạc Âm nhốt ở trong thuỷ lao của Thiên La môn tra tấn mười mấy năm, dù cũng để đầu sỏ gây tội là ngươi cảm nhận một chút tuyệt vọng của ông lúc , đúng ?”

Lúc , Nhạc Vũ mới hồi phục tinh thần, đầu về phía Thời Phù Hân: “Ngươi là ai?”

Đầu ngón tay Thời Phù Hân khảy dây đàn một chút: “Ta đại diện cho Nhạc Âm đến đến để trừng phạt ngươi!”

“Phập…”

Sóng âm vô hình theo sự d.a.o động của dây đàn, dùng thế tấn công sét đánh kịp bưng tai lao về phía Nhạc Vũ.

“Phụt!”

Nhạc Vũ phun một ngụm m.á.u tươi, mở to hai mắt, ngửa mặt ngã xuống mặt đất.

Trong khoảnh khắc cuối cùng khi tắt thở, mặt Nhạc Vũ loé lên một tia nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng giải thoát .

“Phù…”

Một cơn gió mạnh đột nhiên xuất hiện, thổi vô lá trúc bay tán loạn, cuối cùng đồng loạt dừng Nhạc Vũ.

Nhìn Nhạc Vũ lá trúc vùi lấp, Thời Phù Hân cũng ở lâu thêm nữa, ôm đàn cổ rời .

khi sắp rời khỏi trúc hải, Thời Phù Hân đột nhiên đầu về phía tây trúc hải.

Sau khi “ thấy” ẩn ở phía tây trúc hải là ai, ánh mắt Thời Phù Hân loé lên một lúc lâu, mặt cũng mang theo một chút do dự, nhưng cuối cùng, nàng vẫn đặt tay lên dây đàn.

lúc , bên tai vang lên tiếng vó ngựa.

Thời Phù Hân ngước mắt lên , thấy Sở Diệu đang cưỡi ngựa chạy như bay về phía tốc độ nhanh đến mức nàng thậm chí còn kịp dấu cây đàn cổ trong tay.

“Tại gia hoả đến đây chứ?”

Thời Phù Hân ảo não cúi thấp đầu, ẩn nấp ở phía tây trúc hải khiến nàng cảm thấy kinh ngạc nên chú ý đến những nơi khác.

“Dừng!”

Khi cách Thời Phù Hân còn ba mét, Sở Diệu mới siết chặt dây cương, từ cao xuống Thời Phù Hân, gì.

Thời Phù Hân thở dài, một tay ôm đàn, một tay xốc mũ rèm lên, ngẩng đầu về phía Sở Diệu, mỉm : “Diệu tam công tử, gặp một nữa, chúng quả nhiên duyên.”

Sở Diệu nàng, nhướng mày: “Lại là ngươi, Thạch Lựu.”

Thời Phù Hân nở một nụ ngọt ngào, : “ , là . Diệu tam công tử, thấy ngươi, thực sự bất ngờ vui mừng đấy.”

Sở Diệu trầm giọng : “ thấy ngươi, chỉ kinh ngạc, vui mừng.”

Thời Phù Hân hào phóng : “Không cả, vui vẻ là .”

Sở Diệu bật thành tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-411.html.]

Lúc , Mạnh Mặc Linh cũng dẫn theo đến.

Nhìn thấy Yên Đại Tử trói chặt hai tay Mạnh Mặc Linh kéo , ánh mắt Thời Phù Hân loé lên một chút.

Sở Diệu nàng, chỉ Yên Đại Tử: “Ngươi quen ?”

Thời Phù Hân nở một nụ : “Quen chứ, là xa phu của , tại các ngươi trói ? Diệu tam công tử, các ngươi nên tuỳ tiện bắt nạt khác như chứ?”

“Ha ha…”

Sở Diệt lớn thành tiếng, đột nhiên xoay xuống ngựa, bước nhanh đến mặt Thời Phù Hân, rũ mắt cẩn thận đánh giá Viên Thạch Lựu tròn trịa mắt.

Thời Phù Hân đến ngại ngùng, e thẹn : “Diệu tam công tử, đừng như , sẽ ngại đấy, sẽ rằng, sẽ cho rằng… Ngươi thích đấy!”

Nói , nàng còn xoay chỗ khác.

Mí mắt Sở Diệu dựt dựt, sắc mặt chút nên lời.

“Ha ha…”

Mạnh Mặc Linh nhịn nữa, trực tiếp bật , đó Thời Phù Hân với ánh mắt bội phục, dám tìm đường c.h.ế.t ở trong miệng hổ, lá gan của nha đầu thực sự đủ lớn.

Nhìn sắc mặt ngượng ngùng, nghiêng dám thẳng của Thời Phù Hân, Sở Diệu đột nhiên cảm thấy đau đầu, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài: “Thời Lục, ngươi thực sự mang đến cho nhiều bất ngờ.”

Xuất hiện ở trong Trúc Hải Sơn trang thì thôi , còn thu phục Yên Đại Tử- một trong tứ đại địa đầu xà ở nội thành!

Thời Phù Hân tỏ vẻ nhưng dám liếc mắt Sở Diệu một cái, nũng nịu : “Diệu tam công tử, chúng tiếp xúc nhiều hơn, sẽ mang đến cho ngươi càng nhiều bất ngờ hơn nữa.”

Sở Diệu đưa tay lên sờ mặt một phen, đó lạnh lùng Thời Phù Hân: “Có thể nghiêm túc chuyện ? Nếu thể, sẽ cho ngươi một tiếng kêu thảm thiết để tỉnh táo nhé? Thế nào?”

Mạnh Mặc Linh thức thời đẩy Yên tẩu tử ngoài.

Thời Phù Hân im lặng một chút, mỉm với Sở Diệu: “Ta chỉ đang trêu chọc ngươi thôi.”

“Ha ha…”

Mạnh Mặc Linh nhịn bật thành tiếng, khi nhận ánh mắt c.h.ế.t chóc của Sở Diệu, nghẹn đến đỏ mặt im bặt.

Sở Diệu về phía Thời Phù Hân: “Tại ngươi ở đây?” Thấy ánh mắt Thời Phù Hân chuyển động, thêm: “Nói thật , nếu hôm nay ngươi trở về, chỉ e còn mã phu nữa.”

Thời Phù Hân Sở Diệu là một khó đối phó, vội vàng xoay chuyển đầu óc, bịa một lý do hợp lý.

lúc , một bóng giống như trăng thanh gió mát bước từ phía tây rừng trúc: “Nàng đến đây cùng .”

Sở Diệu tới, nhướng mày một nữa: “Bắc Phong !”

Bắc Phong mỉm đến: “Là dẫn Hân nha đầu đến đây, cầm nghệ của Hân nha đầu tồi, nhưng dù vẫn thiếu một chút kỹ năng nên dẫn nàng đến gặp chưởng môn của Thiên La môn, để ngài chỉ dạy một chút.”

“Nhắc đến chuyện cũng là may mắn của , đến bên rừng trúc thấy một tiếng đàn động lòng .”

“Vốn dĩ chúng còn xem là ai đang chơi đàn, đáng tiếc, còn tìm đánh đàn thì gặp Sở Diệu ngươi .”

Thời Phù Hân gật đầu như giã tỏi: “ , theo Bắc Phong đến đây.”

Sở Diệu hai , tỏ ý kiến: “Thật ?”

Thời Phù Hân gật đầu: “Đương nhiên là thật , đây là đầu tiên đến đây đấy.”

Bắc Phong mỉm Sở Diệu: “Hình như chưởng môn của Thiên Ba môn ở đây, hôm nay coi như chúng uổng công đến một chuyến, đây lâu thêm nữa.”

Ông ném cho Thời Phù Hân một ánh mắt, đó khỏi rừng trúc.

Thời Phù Hân vội vàng đuổi theo, còn quên dẫn theo Yên Đại Tử.

Sở Diệu theo hai rời , cũng ngăn cản, mãi đến khi thấy bóng nữa mới dẫn theo Mạnh Mặc Linh và những khác rời khỏi Trúc Hải Sơn trang.

Trên xe ngựa trở về thành, Thời Phù Hân và Bắc Phong gì.

Khi xe ngựa sắp cổng thành, Bắc Phong mới hỏi: “Vừa ngươi g.i.ế.c ?”

Thời Phù Hân chớp chớp mắt, đang định phủ nhận thì Bắc Phong tiếp tục : “Ngươi như , nếu lúc cũng thể giống như ngươi thì sẽ nhất phản bội, c.h.ế.t một cách vô ích.”

Loading...