Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 410

Cập nhật lúc: 2025-09-04 22:23:58
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phòng khách, Nhạc Vũ đang chuyện với hai tử.

“Rốt cuộc đó là ai? Có chút quen mắt.”

Nhạc Vũ vẫn còn đang nghĩ đến nam nhân thấy khi rời khỏi thành lúc trưa.

Đệ tử thứ nhất: “Mấy năm nay sư phụ giúp chủ nhân ít chuyện, lẽ từng thấy nọ ở đó?”

Nhạc Vũ híp mắt lắc đầu: “Không đúng, chắc chắn thấy nọ trong thời gian .”

Đệ thử thứ hai: “Nếu sư phụ thực sự thể nhớ nổi thì tử sẽ đến đó một chuyến, bắt nọ đến đây, đến lúc đó sư phụ trực tiếp hỏi một tiếng là .”

Nhạc Vũ đang định gì đó thì đột nhiên thấy tiếng đàn từ bên ngoài viện truyền đến, lúc đầu nàng còn phản ứng gì, nhưng một lúc , nàng lập tức bật dậy.

“Sư phụ, chuyện gì ?”

Hai tử hoảng sợ, bọn họ cũng thấy tiếng đàn, vui : “Người nào mắt như , chạy đến rừng trúc chơi đàn? Không Thiên Ba môn của chúng nổi tiếng về âm luật ?”

Ánh mắt Nhạc Vũ loé lên, vẻ mặt kinh ngạc, để ý đến hai đồ , bước nhanh ngoài, mới vài bước đột nhiên dừng .

“Ta nọ là ai ?”

Hai tử: “Ai?”

Nhạc Vũ về phía phát tiếng đàn, trong mắt loé lên sóng to gió lớn: “Người suýt chút nữa lấy tính mạng của vi sư ở khu lăng mộ đêm hôm đó.”

Nếu thủ hạ của Ma Ưng kịp thời chạy tới, thì cho dù nọ g.i.ế.c chết, nàng cũng sẽ độc phát mà chết.

Nghĩ đến nọ mới xuất hiện bao lâu thì lao ngục lòng đất san phẳng, trong lòng Nhạc Vũ chấn động.

Hôm nay nàng gặp nọ một nữa, đó tuyệt kỹ của Thiên Ba môn mà chỉ chưởng môn mới - Thập diện mai phục xuất hiện…

“Nhạc Âm…”

Nghĩ đến đại sư nàng bán , trong mắt Nhạc Vũ tăng thêm một tia sợ hãi.

Đại sư vẫn c.h.ế.t ?

Nàng nên nghĩ đến, khi Thiên La môn tiêu diệt, nàng nên nghĩ đến khả năng lẽ đại sư thành công bỏ chạy.

“Sư phụ, đang ?”

Nghe thấy giọng của đồ , Nhạc Vũ hồi phục tinh thần, điều chỉnh cảm xúc trong lòng, đang định gì đó thì thấy một tử chảy m.á.u mũi.

Đệ tử chảy m.á.u mũi vẫn còn chuyện gì xảy , nàng đưa tay lên sờ mũi, kinh ngạc m.á.u tươi tay : “Ta thế ?”

Sắc mặt Nhạc Vũ đổi rõ rệt, kéo hai chạy về phía hậu viện: “Các ngươi nhanh chóng rời khỏi đây từ ám đạo , khi thành trực tiếp đến tìm chủ nhân, với rằng san phẳng lao ngục đang ở trong kinh thành.”

Lúc , hai tử cũng nhận điều gì đó thích hợp.

Không thể trách , sống mũi, lỗ tai, đôi mắt hai bắt đầu chảy máu.

“Sư phụ, chuyện gì thế ?”

Nhạc Vũ sắc mặt kinh ngạc hoảng sợ của hai đồ , sắc mặt chút ảm đạm chút kiêu căng : “Thiên Ba môn từng uy chấn giang hồ, nào dám khinh thường, các ngươi tại ?”

Không đợi hai đồ trả lời, nàng tiếp tục : “Bởi vì Thiên Ba môn một tuyệt kỹ g.i.ế.c trong vô hình- Thập diện mai phục.”

Hai đồ mở to mắt : “Chính là thứ chúng đang thấy?”

Nhạc Vũ gật đầu, lúc , ba thầy trò đến miệng ám đạo: “Các ngươi nhanh .”

“Còn sư phụ, ngài thì ? Ngài cùng với chúng ?”

Nhạc Vũ đầu ngoài viện: “Vi sư gặp một lão bằng hữu.” Nói , nàng mỉm : “Mấy năm nay, vẫn luôn nhớ .”

“Các ngươi nhanh , nhất định báo tin tức cho chủ nhân!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-410.html.]

Nói xong, Nhạc Vũ đẩy mạnh hai đồ ám đạo, đồng thời lấp kín cửa ám đạo.

Nhạc Vũ bên ngoài ám đạo trong chốc lát, đó mới xoay trở về phòng ngủ, cẩn thận rửa mặt chải đầu trang điểm.

Trong rừng trúc, Thời Phù Hân vẫn đang chậm rãi đánh đàn, “” hai đang vội vàng chạy trốn trong ám đạo, nàng với Yên Đại Tử: “Phía đông rừng trúc hai , ngươi giải quyết .”

Câu chút đột ngột, Yên Đại Tử sửng sốt một lúc lâu mới gật đầu đồng ý.

Làm lục cô nương thể phía đông rừng trúc hai ?

Mang theo sự nghi hoặc tràn ngập trong lòng, Yên Đại Tử đến phía đông rừng trúc, chờ đợi trong thời gian đầy nửa tách nhỏ, thực sự thấy hai chui lên từ lòng đất.

Yên Đại Tử kinh ngạc nên lời: “Lục cô nương thành thần ?”

Khi về phía hai ngũ quan đều đang chảy m.á.u , trong lòng càng thêm kính sợ Thời Phù Hân.

Phía bên , Nhạc Vũ với cách ăn mặc mới bước Trúc Hải Sơn trang, về phía rừng trúc nơi tiếng đàn phát .

Trong khoảnh khắc nàng bước rừng trúc, khu rừng vốn dĩ đang lặng lẽ tiếng động đột nhiên rung chuyển dữ dội, lá trúc bay khắp bầu trời.

Nhìn lá trúc bay múa, Nhạc Vũ chút giật , một lúc lâu , trong mắt nàng đột nhiên chảy hai hàng nước mắt: “Sư , mấy năm nay nhớ .”

“Huynh còn nhớ rõ thích ngắm lá trúc bay múa, thể thấy cũng nhớ , đúng ?”

Không đáp , chỉ là những lá trúc bay đầu trời đột nhiên ngừng , chỉ cây trúc vẫn đang ngừng lay động.

Nhạc Vũ ngây ngẩn cả , đó buồn bã mỉm : “Cũng , thể nhớ chứ? Sư , hôm nay trở về là định thanh lý môn hộ ?”

Vẫn đáp , chỉ là cây trúc càng rung chuyển dữ dội hơn nữa.

Nhạc Vũ tiếp tục về phía tiếng đàn, nhạo thành tiếng: “Huynh đừng trách , năm đó là ép , nếu chịu truyền thập diện mai phục cho , cần gì cấu kết với Thiên La môn chứ?”

“Huynh ? Khi thấy chưởng môn của Thiên La môn đưa , trong lòng đau đớn đến nhường nào?”

Nàng dứt lời, những lá trúc bay khắp trung một nữa.

Nhạc Vũ còn tưởng rằng đả động Nhạc Âm, mới lộ chút vui mừng thì cảm nhận cảm giác đau đớn khuôn mặt và tay, nàng cúi đầu xuống, thấy thêm vài vết máu.

Chiếc váy dài màu trắng Nhạc Âm yêu thích nhất mà nàng cố ý mặc còn trắng tinh Như Tuyết nữa.

“Sư , thực sự g.i.ế.c ?”

Nhạc Vũ lá trúc bay đầy trời, vẻ mặt khó thể tin , ngay đó, nàng bất chấp tất cả chạy xuyên qua biển trúc, để mặc lá trúc để càng nhiều vết m.á.u nàng hơn nữa.

, nàng thấy ai cả.

Không từ khi nào, tiếng đàn vang xa khắp nơi.

“Sư , đây !”

“Bây giờ thậm chí còn dám gặp mặt ?”

“Nhạc Âm, là một kẻ hèn nhát!”

“Chúng vốn dĩ là một đôi thần tiên quyến lữ, nhưng chính , chính cứ khăng khăng quan tâm đến môn quy, cho dù cầu xin như thế nào nữa cũng chịu truyền thập diện mai phục cho .”

“Nếu lúc theo ý , chúng cũng sẽ trở mặt thành thù.”

“Là với !”

“Nhạc Âm, ngoài cho !”

Nhạc Vũ giống như nổi điên chạy hét lên ở trong rừng trúc, thoạt vẻ như đang chạy hỗn loạn, nhưng thực chất kiên định chạy về phía lối biển trúc.

Đáng tiếc, nào cũng lá trúc bay múa hỗn loạn giống như một cơn lốc ngăn chặn đường của nàng , ép nàng chỉ thể quanh quẩn ở sâu trong biển trúc.

“Phù phù phù…”

Nhạc Vũ chạy như điên chừng hơn hai khắc, khi sờ thấy m.á.u mũi, thể thoát khỏi kiếp nạn nên dứt khoát bộ tịch nữa.

Loading...