Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 384
Cập nhật lúc: 2025-09-03 23:10:56
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhờ tinh thần lực mạnh mẽ, nàng vô cùng nhạy cảm với những địch ý, ngay lập tức xác định nơi bắt nguồn của địch ý- Một hán tử trung niên ngăm đen vẻ phong trần mệt mỏi.
Trong khoảnh khắc thấy hán tử ngăm đen , Thời Phù Hân lập tức nghĩ tới chưởng môn Thiên La môn đuổi g.i.ế.c của .
Không thể trách , tây bắc gió cát lớn, ánh mắt gay gắt, làn da của các nam tử biên quan sẽ ngăm đen thô ráp hơn so với những nơi khác một chút, hán tử là đến từ tây bắc.
Cửa hàng Thời Phù Âm và Thời Định Hạo trông chừng, Thời Phù Hân vô cùng yên tâm, trực tiếp theo.
Sau khi rời khỏi phố Trường An, hán tử trung niên nhanh chân về phía khu chợ phía đông.
Nhìn thấy dáng vẻ quen cửa quen nẻo của , nàng đây là đầu tiên đến kinh thành.
Lúc đầu, Thời Phù Hân chỉ nhanh chậm theo phía , dự định khi xác nhận phận và điểm dừng chân của đối phương mới quyết định hành động như thế nào.
khi phủ của Lại bộ thượng thư Cố gia xuất hiện trong tinh thần lực, Thời Phù Hân nhanh chân hơn.
Cố gia và Thiên La môn mối liên quan, nàng gần như thể khẳng định hán tử tây bắc đến Cố gia chắc chắn là chưởng môn Thiên La môn.
Dù cũng là một cao thủ cửu phẩm, chưởng môn Thiên La môn- Tôn Kỳ Chính nhanh chóng phát hiện đang khác theo dõi.
Tôn Kỳ Chính tăng tốc độ, rẽ trái rẽ một con hẻm nhỏ hẻo lánh , cuối cùng là đường cụt, nhanh chóng xoay bay lên nóc nhà.
Cảnh tượng Thời Phù Hân “ thấy” rõ trong mắt.
Thời Phù Hân giả vờ như , đông tây chạy chậm ngõ nhỏ.
Tôn Kỳ Chính thấy đang theo dõi là một tiểu cô nương, trong lòng lập tức thả lỏng, trực tiếp tung nhảy xuống từ nóc nhà.
Thời Phù Hân thấy động tĩnh, hoảng sợ xoay , giả vờ bình tĩnh đối mặt với Tôn Tỳ Chính: “Ta nhầm đường, phiền ông nhường một chút.”
Tông Kỳ Chính vẫn nhúc nhích, híp mắt đánh giá Thời Phù Hân: “Ngươi chính là tỷ tỷ của tên tiểu tử thúi ăn cắp thập diện mai phục của Thiên Ba môn .”
Thời Phù Hân: “Ông gì ? Ta hiểu.”
Tôn Kỳ Chính hừ lạnh một tiếng, hôm nay bởi vì cảm nhận đang sử dụng Thanh Ba công nên mới đến con phố Trường An, ngờ khi đến đó, thấy tên tiểu tử thối học trộm thập diện mai phục của Thiên Ba môn .
Vì thập diện mai phục của Thiên Ba môn, giam giữ chưởng môn tiền nhiệm của Thiên Ba môn là Nhạc Âm suốt hơn hai mươi năm, nhưng thể ngờ rằng, chỉ mới khỏi môn phái một chuyến, chỉ Nhạc Âm biến mất mà ngay cả Thiên La môn cho sáng lập cũng giệt.
Tuyệt kỹ thập diện mai phục của Thiên Ba môn chỉ một Nhạc Âm , tiểu tử thối , điều đó nghĩa là Nhạc Âm do cứu , chuyện Thiên La môn diệt cũng liên quan lớn đến .
“Vốn dĩ định dưỡng thương xong mới tìm ngươi, nhưng ngươi tự tới cửa, xem sẽ nhanh chóng gặp của ngươi thôi.”
Tôn Kỳ Chính để một tiểu cô nương mười mấy tuổi trong mắt, lười nhiều với nàng, bước đến gần, trực tiếp bắt lấy .
Thời Phù Hân ngừng lùi về phía : “Ngươi chính là chưởng môn Thiên La môn? Hôm nay ngươi mới đến kinh thành?”
Tôn Kỳ Chính trả lời, khi thu hẹp cách, trực tiếp phát đòn tấn công, ngay khi sắp chạm đến tiểu cô nương ở phía đối diện thì một cảm giác nguy cơ mãnh liệt chợt dâng lên.
Hắn còn kịp phản ứng thì cảm nhận một thứ gì đó xẹt qua cổ, đó, một chất lỏng ấm áp trào giữa cổ.
Tôn Kỳ Chính ngơ ngác tiểu cô nương vẻ vô hại ở phía đối diện, hai tay che chặt cổ, mặt đều là vẻ khó thể tin .
“Ngươi…”
Đôi mắt Tôn Kỳ Chính dần dần trọng tâm, “bịch” một tiếng ngã xuống mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-384.html.]
Thời Phù Hân mặt cảm xúc , đang định chờ tắt thở mới rời , nhưng sắc mặt nàng khẽ đổi, trực tiếp tung bay khỏi con ngõ nhỏ.
Nàng mới rời , cánh cửa của ngôi nhà bên trái con ngõ nhỏ mở , một lão nhân què chân khập khiễng bước .
Lão nhân quỳ chân thấy Tôn Kỳ Chính ngã mặt đất, lập tức đổi sắc mặt, hét lên về phía trong viện một tiếng chạy như bay về phía Tôn Kỳ Chính.
Không Tôn Kỳ Chính tuỳ tiện con ngõ nhỏ , ngôi nhà trong con ngõ nhỏ thực chất điểm dừng chân của ở kinh thành.
Khi lão nhân què chân đỡ Tôn Kỳ Chính dậy, Thời Phù Hân rời khỏi cách đó một trăm mét khẽ nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.
Tôn Kỳ Chính chết, nhưng , dùng m.á.u một chữ “Thời”.
“Sao thế ?”
Một nam tử trung niên trông giống quản gia dẫn theo mấy hán tử cao lớn từ cửa , thấy Tôn Kỳ Chính chết, sắc mặt lập tức đổi.
Lão nhân què chân lắc đầu: “Không , thấy động tĩnh nên mới chạy xem xét, đó thấy ngã mặt đất, m.á.u còn vẫn nóng, lẽ mới c.h.ế.t bao lâu.”
Quản sự xổm xuống xem xét miệng vết thương của Tôn Kỳ Chính một chút, đó nhanh chóng quan sát xung quanh.
Không gì bất thường, bất cứ dấu vết ẩu đả nào!
Sắc mặt quản sự trở nên nghiêm túc, Tôn Kỳ Chính là cao thủ cửu phẩm, là loại nào thể lặng lẽ một tiếng động hạ gục cao thủ cửu phẩm chỉ trong nháy mắt?
“Trước hết đưa trong viện !”
Quản sự dặn dò thủ hạ nâng t.h.i t.h.ể rời , đó chằm chằm chữ “Thời” bằng m.á.u tươi mặt đất.
Tôn Kỳ Chính với bọn họ điều gì đó?
“Lau sạch vết m.á.u và chữ mặt đất, đừng để khác thấy bất cứ điều gì khác thường.”
Lão nhân què chân gật đầu đồng ý, nghi hoặc : “Mấy ngày chúng mới nhận thư của Tôn Kỳ Chính, rằng hai ngày nay ông sẽ trở kinh thành, lẽ hôm nay ông mới đến kinh thành, tại giết? Cũng ông kẻ thù ở kinh thành mà?”
Quản sự trầm ngâm : “Tôn Kỳ Chính là do chưởng môn của Thiên Ba môn giới thiệu, chuyện của ông chỉ chưởng môn của Thiên La môn mới hiểu rõ, báo cáo chuyện với đại lão gia.”
Lão nhân què chân thêm gì nữa, bắt đầu dọn dẹp con ngõ nhỏ, quản sự bước viện, chẳng bao lâu cải trang thành một khác bước ngoài từ cổng viện.
Thời Phù Hân “” thấy cảnh tượng , lặng lẽ đuổi theo quản sự, lâu thấy quản sự phủ của Lại bộ thượng thư Cố gia.
Cố gia, Thiên La môn.
Sắc mặt Thời Phù Hân trở nên ngưng trọng, những họ Thời ở kinh thành cũng nhiều lắm, cộng thêm đến từ tây bắc, chắc chắn Cố gia sẽ nhanh chóng xác định là Võ Xương bá phủ.
“Thời Lục!”
Ngay khi Thời Phù Hân đang trầm tư suy nghĩ xem giải quyết rắc rối như thế nào thì phía vang lên một giọng kinh ngạc.
Thời Liễu!
Trong đầu Thời Phù Hân hiện lên hình ảnh của kiếp , mới thấy Sở Diệu và tiểu một của - Mạnh Mặc Linh.
“Sao các ngươi ở đây?”
Sở Diệu nhướn mày Thời Phù Hân: “Chuyện là chúng hỏi ngươi mới đúng? Ngươi khai trương cửa hàng mới, ở cửa hàng trông coi, tại chạy đến đây?”
Nói , liếc mắt Cố phủ ở con phố đối diện cách đó xa.