Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 363
Cập nhật lúc: 2025-09-02 23:00:53
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đây là một cơ hội hiếm đến nhường nào, cho dù thiên phú kinh thương, để Hoàng thượng thấy chữ của cũng mà, chữ của tệ lắm, nếu thể nhận sự khen ngợi của Hoàng thượng, cần gì học tài nghệ nữa, chỉ cần dựa lời khen chữ của Hoàng thượng, thể nhận thanh danh tồi.”
“Đáng tiếc, đáng tiếc, lỡ mất cơ hội lớn như .”
Nhìn thấy Kiều Tâm ngữ đang ai oán, Thời Phù Hân tràn ngập sự vui mừng: “Hoàng thượng chấm bài thi? Thật quá!” Xem Bắc Phong vẫn chút tiếng .
Trong lòng Thời Phù Hân âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may nàng vì sự bất công của Quốc Nữ giám mà bỏ dỡ bài thi.
Quả nhiên con vẫn tự thành cho bản , cố gắng những việc thể kiểm soát , còn về phần những chuyện thể kiểm soát, cứ giao cho ông trời.
Như , cho dù kết quả như ý cũng cả, dù cũng cố gắng hết sức việc, nhưng nếu giữa chừng bất ngờ gì xảy thì cũng gì tiếc nuối và hối hận.
Hoàng cung, Văn Hoa điện.
Thập nhất nhi tử của Khang vương- Sở Khiêm đang cực kỳ chán ghét lật xem bài thi lấy về từ Quốc Nữ giám, xem oán giận với Sở Diệu ở bên cạnh: “Đang yên đang lành, tại Hoàng thượng xem bài thi khảo hạch Thương học ban của Quốc Nữ giám?”
Sở Diệu: “Hai ngày Bắc Phong cung.”
Sở Khiêm ồ một tiếng: “Ông đúng là sợ rắc rối.”
Sở Diệu : “Người đang mưu chức vị mà thôi.”
Tốc độ lật xem bài thi của Sở Khiêm càng lúc càng nhanh: “Người đang cái gì, cái gì ? Ông gà bà vịt, nếu các nàng kinh thương như thế thì ngay cả cái quần cộc cũng còn, đúng là bẩn mắt mà.”
Sở Dao gì, hiểu kinh thương, nhưng từ nhỏ thập nhất ca thiên phú kinh thương, bây giờ khắp nơi trong kinh thành đều sản nghiệp của , Hoàng thượng còn giao chuyện trong nội phủ cho quản lý.
Thấy sắc mặt Sở Khiêm càng ngày càng mất kiên nhẫn, Sở Diệu an ủi : “Thập nhất ca, cũng đừng quá so đo, chẳng qua chỉ là những tiểu cô nương mười mấy tuổi thì kinh thương gì chứ, thực sự cho rằng Hoàng thượng tìm thiên tài kinh thương từ những ?”
Sở Khiêm dừng một chút, lập tức hiểu rõ ý của Sở Diệu, sắc mặt cũng dần dần thả lỏng.
Sở Diệu: “Hoàng thượng mang bài thi về cung chỉ là một quá càn rỡ mà thôi, mặc dù bây giờ Quốc Nữ giám trở thành nơi các khuê tú danh môn thế gia nổi tiếng, nhưng dù nó cũng thuộc quyền quản lý của triều đình, Hoàng thượng nhân cơ hội chèn ép khí thế của một .”
Sở Khiêm: “Cũng , vì trông cậy những tiểu cô nương , chỉ bằng trông cậy các tử Quốc Tử giám còn hơn, dù nam tử ít nhiều cũng xa, chút kiến thức, chút suy nghĩ thực tế nào giống như các tiểu cô nương .”
“Ồ.”
Thấy Sở Khiêm đột nhiên kinh ngạc cảm thán thành tiếng, đó cầm lấy một bài thi cẩn thận kỹ, Sở Diệu cũng chút tò mò: “Sao , thực sự thiên tài kinh thương ?”
Sở Khiêm trả lời ngay, khi xong bài thi mới gật đầu: “Đệ tử tồi, kiến thức về kinh thương, ý tưởng cũng chắc chắn.”
Sở Diệu: “Người nọ tên là gì?”
Sở Khiêm: “Hồ Tâm Nhuỵ.”
Sở Diệu lập tức cho đưa danh sách Quốc Nữ giám đến: “Không trong kinh thành, nàng đến từ Mẫn Chiết, trong nhà chạy thuyền chở hàng, bối cảnh chỗ dựa .”
Sở Khiêm bừng tỉnh hiểu : “Chẳng trách.” Nói , cẩn thận đặt bài thi sang một bên, bắt đầu xem các bài thi khác.
Chẳng bao lâu , Sở Khiêm cầm một bài thi khác lên kỹ.
Sở Diệu tỏ vẻ bất ngờ: “Lại phát hiện thêm một thiên phú kinh thương?”
Sở Khiêm gật đầu: “Đỗ Tử Toàn.”
Sở Diệu nhanh chóng lật xem danh sách: “Cũng là ở kinh thành, nàng đến từ Quảng Giang, trong nhà hơn một năm mẫu đất, cũng bối cảnh chỗ dựa .”
Sau đó, Sở Diệu tích cực và nghiêm túc lật xem bài thi hơn nhiều so với đó.
Đáng tiếc, mặc dù xem hai phần ba bài thi nhưng vẫn thể tìm bài thi nào khiến hai mắt sáng ngời như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-363.html.]
Nhìn thấy sắc mặt trầm xuống, Sở Diệu : “Có thể phát hiện hai hạt giống là lắm , đừng kỳ vọng quá cao những thứ khác.”
Vừa dứt lời, Sở Diệu thấy Sở Khiêm mỉm , còn khoa trương hơn so với hai , ngay cả khoé miệng cũng nhếch lên.
Sở Diệu cảm thấy buồn , cầm danh sách lên, thẳng: “Nói , tên là gì?”
Sở Khiêm Sở Diệu: “Người quen .”
Sở Diệu nhướn mày: “Người trong kinh thành?”
Sở Diệu gật đầu: “Đệ đoán xem đó là ai ?”
Sở Diệu im lặng, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một : “Nha đầu Thời Lục của Thời gia ?”
Sở Khiêm mở to mắt: “Sao thể đoán ?”
Sở Diệu cũng khựng một chút: “ là nàng !” Lúc nãy khi mới xem danh sách thấy cái tên Thời Lục, còn chút bất ngờ, ngờ bây giờ còn xảy chuyện bất ngờ hơn.
Một nữ nhi quân hộ từ nhỏ sống ở biên quan tây bắc cũng kinh thương, đúng là nực ?
“Đưa bài thi cho xem.”
Sở Diệu cầm lấy bài thi, mấy dòng chữ lập tức đập mí mắt.
“Kế hoạch kinh doanh cửa hàng son phấn.”
Sở Diệu nhanh chóng qua bài thi một , chỉ cảm thấy nếu thực hành dựa theo kế hoạch , cho dù hiểu kinh thương nữa cũng thể mở cửa hàng.
Rốt cuộc chuyện là đây?”
Thấy Sở Diệu xong, Sở Khiêm cầm lấy bài thi một nữa, cảm thán: “Viên Thạch Lựu rơi trúng hề đơn giản, kế hoạch mở cửa hàng của nàng mỗi một bước đều kỹ càng tỉ mỉ, hơn nữa còn quy hoạch chuẩn xác, thậm chí nàng còn thể dự đoán sẽ xuất hiện những rủi ro gì và đưa biện pháp phòng tránh giải quyết.”
“Có thể một kế hoạch như , thiên phú kinh thương hề bình thường.”
Càn Thanh cung.
Hoàng thượng phê xong một chồng sổ con mới triệu kiến Bắc Phong - Người từ sáng sớm đến chờ ngoài điện , hai mới chuyện một lát thì Sở Khiêm và Sở Diệu đến.
Thấy Bắc Phong cũng ở đây, Sở Diệu và Sở Khiêm hề bất ngờ chút nào.
Hoàng thượng mỉm về phía hai : “Đọc xong bài thi ?”
Sau khi hành lễ xong, Sở Khiêm mới : “Xem xong , thực sự phát hiện mấy tử am hiểu kinh thương.”
Hoàng thượng tỏ vô cùng hứng thú, về phía Bắc Phong : “Thập Nhất giỏi kiếm tiền, nếu cảm thấy tồi thì nhất định tồi, cùng một chút .”
Sở Khiêm vội vàng dâng bài thi của Thời Phù Hân, Hồ Tâm Nhuỵ, Đỗ Tử Toàn và Trác Nghi Miên lên, Sở Diệu cũng trình danh sách ghi kỹ càng tỉ mỉ về gia thế và bối cảnh của bốn .
Hoàng thượng lướt qua bài thi, ánh mắt lập tức dừng danh sách: “Thời Phù Hân…”
Hắn về phía Sở Diệu: “Chính là tiểu cô nương rơi từ cây xuống và đụng trúng ngươi ?”
Nghe thấy giọng điệu giễu cợt của Hoàng thượng, Sở Diệu vuốt mùi gật đầu: “Chính là nàng.”
Sắc mặt của Bắc Phong hề đổi, nhưng ánh mắt loé lên.
Chẳng trách đó nha đầu dám trực tiếp cản xe ngựa của ông , còn trực tiếp rõ nhận sự công bằng, xem thực sự chút năng lực.
Hoàng thượng hai tiếng: “Nha đầu mang đến cho trẫm ấn tượng sâu sắc, rơi trúng ngươi, còn gan vỗ m.ô.n.g ngựa trẫm, sự táo bạo và da mặt dày thực sự thích hợp để kinh thương.”
Nói , cầm lấy bài thi của Thời Phù Hân xem.