Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 362
Cập nhật lúc: 2025-09-02 23:00:52
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đọc hiểu khẩu hình của Thời Phù Hân còn những khác.
Cách hai tỷ Thời gia mấy bàn, Hồ Tâm Nhuỵ và Đỗ Tử Toàn sát cửa sổ cũng đang nhỏ giọng chuyện.
“Năng lực và thủ đoạn của Đông Phương Vân Nghê thể sánh bằng Đông Phương Vân Dung, nhưng trong tất cả chuyện lấy Đông Phương Vân Dung tiêu chuẩn, ghen tị nhưng hiểu rõ bản , thể ngờ rằng Đông Phương gia bồi dưỡng một cô nương như .”
“Đông Phương gia sớm tuân theo gia quy do Văn Đức Hoàng hậu để , kết với hoàng tử, bồi dưỡng con cái cũng là chuyện hết sức bình thường.”
“Mất công trong nhà còn bảo chúng …”
“Ăn cẩn thận!” Hồ Tâm Nhuỵ cắt ngang Đỗ Tử Toàn: “Trong nhà là trong nhà, chúng là chúng , nếu trong nhà cho phép chúng đến kinh thành, thể tạo nên tiền đồ gì đều là do chúng quyết định, các lão tổ thể tạo nên huy hoàng, chúng cũng thể.”
Đỗ Tử Toàn gật đầu, nhắc đến Đông Phương gia nữa, đó là đến tỷ Thời gia: “Trong ngày ghi danh Quốc Nữ giám đó, để cho ấn tượng sâu sắc nhất chính là tỷ Thời gia.”
Hồ Tâm Nhuỵ thoáng qua Thời Phù Hân: “Có một , bất cứ đến nữa cũng thu hút sự chú ý của khác.”
Đỗ Tử Toàn : “Lúc hai thậm chí còn thi Địa tự ban, học thức còn bằng , vốn tưởng rằng các nàng là phù dung sớm nở tối tàn, ngờ các nàng cũng đến ghi danh Thương học ban. Hồ tỷ tỷ, tỷ xem các nàng thể đậu ?”
Hồ Tâm Nhuỵ thoáng qua mấy tử ở hàng ghế đầu tiên, những đó đều là cô nương xuất từ danh môn thế gia ở kinh thành, Quốc Nữ giám sớm mất tính công bằng, nhiều lúc tranh đua học thức, mà là gia thế.
“Không .”
Đỗ Tử Toàn thở dài: “Ta chỉ lo lắng uổng công, còn quan tâm đến khác, chúng thể học cũng chắc.”
Hồ Tâm Nhuỵ im lặng một lát : “Ở kinh thành , chỉ cần là nơi liên quan đến lợi ích, đều sẽ tồn tại quy tắc ngầm, còn xem ai quyền lực cao hơn ai.”
Đỗ Tử Toàn chán nản: “Nói như , chắc chắn chúng cơ hội .”
Hồ Tâm Nhuỵ thoáng qua các tử ở hàng đầu, khẽ rũ mắt xuống: “Chưa chắc.”
Trong nhà cho phép các nàng đến kinh thành, thể thực sự mặc kệ hỏi, nếu các nàng năng lực thi đậu thì thôi , nhưng nếu bởi vì bất công mà loại, trong nhà chắc chắn sẽ tay.
Thương học ban Quốc Nữ giám chính là nguồn gốc giàu của tổ tông Hồ gia bọn họ.
Ngoại trừ Hồ Tâm Nhuỵ và Đỗ Tử Toàn , còn một ánh mắt hâm mộ đang dừng Thời Phù Hân.
Trác Nghi Miên của Vinh Xương bá phủ thoáng qua Thời Phù Hân, trong mắt loé lên chút ánh sáng.
Tại nàng thể tự tin như ?
Đó là Minh Quốc công phủ đấy, cho dù Võ Xương bá phủ đang ở thời kỳ huy hoàng nhất cũng dám đối đầu với nhà , chứ đừng bây giờ Võ Xương bá phủ xuống dốc.
Bá phủ xuống dốc.
Nghĩ đến tình hình của Vinh Xương bá phủ còn tồi tệ hơn cả Võ Xương bá phủ, ánh mắt Trác Nghi Miên lập tức trở nên ảm đạm.
Cũng là nhiều năm im lặng, cuối cùng Võ Xương bá phủ cũng cơ hội chuyển dựa gia đình tử bọn họ đón về, nhưng cơ hội chuyển của Vinh Xương bá phủ đang ở ?
Khúc nhạc đệm Đông Phương Vân Nghê tìm Thời Phù Hân gây chuyện qua , khi các tử đăng ký đến đông đủ, chẳng bao lâu , năm giáo dụ giám thị cũng lượt đến.
“Thương học ban chú trọng nhất chính là năng lực kinh thương, khảo hạch cũng yêu cầu gì cả, các ngươi chỉ cần ý tưởng kinh thương của là , chúng sẽ căn cứ ý tưởng kinh thương của các ngươi để phán đoán xem các ngươi năng lực kinh thương ?”
Thời Phù Hân chú ý đến, khi giáo dụ đang giải thích nội dung khảo hạch, một ở hàng ghế đầu tiên vô cùng bình tĩnh, giáo dụ mới bắt đầu trả lời câu hỏi, bọn họ cầm bút lên, cần suy nghĩ bắt đầu hạ hút.
Rõ ràng, đó các nàng sẽ kiểm tra nội dung gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-362.html.]
Ý tưởng kinh thương?
Với một đề mục trống rỗng bất cứ tiêu chuẩn nào như , việc đánh giá như thế nào là do chấm bài thi định đoạt.
Nhìn thấy kỳ thi chút công bằng , Thời Phù Hân chán nản, chậm rãi mài mực, thậm chí còn trả lời bài thi.
Mặc dù nàng tìm Bắc Phong , nhưng rốt cuộc quan tâm đến chuyện , trong lòng nàng cũng thể .
Nhìn thấy đang múa bút thành văn, Thời Phù Hân cũng cầm bút lên.
Bất kể Bắc Phong quan tâm , bất kể kết quả cuối cùng như thế nào nữa, nàng cũng trả lời nghiêm túc bài thi , cũng coi như cố gắng hết sức tranh thủ cho một phen.
Một canh giờ rưỡi , nộp bài thi!
“Ba ngày kết quả sẽ dán lên bảng thông báo, nhớ chú ý xem.”
Nhóm giáo dụ cầm bài thi rời .
“Đi thôi, chúng trở về.”
Thời Phù Âm và Thời Phù Hân sóng vai khỏi đại sảnh.
“Nếu sớm sẽ thi ý tưởng kinh thương thì tỷ nhất định sẽ nghiêm túc cuốn sách “Sĩ thương loại yếu” mà đại ca đưa cho, , gì ? Tỷ thấy bài thi của chi chít chữ.” Thời Phù Âm mỉm về phía Thời Phù Hân.
Thời Phù Hân: “Muội ý tưởng kinh thương gì cả, chỉ một bản kế hoạch kinh doanh tỷ mỉ kỹ càng về việc nên mở một cửa hàng son phấn như thế nào thôi.”
Thời Phù Âm chút do dự: “Liệu hỏi một đàng trả lời một nẻo ?”
Thời Phù Hân: “Tất cả các ý tưởng kinh thương của đều tích hợp trong bản kế hoạch kinh doanh , còn xem chấm bài thi thể thôi? Tỷ tỷ, còn tỷ thì , tỷ gì ?”
Thời Phù Âm : “Tỷ gì về kinh thương nên chỉ tuỳ tiện một ý tưởng mà tỷ cảm thấy tâm đắc nhất khi từ tổ mẫu và mấy đại bá mẫu mà thôi.”
Lo lắng Thời Phù Hân quan tâm đến kết quả quá nhiều, Thời Phù Âm : “Tổ mẫu đúng, chúng tranh thủ thời gian học tập ở Quốc Nữ giám để bù đắp những thiếu sót về kiến thức và về phương diện quản gia, thể Thương học ban chỉ là thứ yếu, cũng đúng ?”
Thời Phù Hân mỉm gật đầu: “Tỷ tỷ, , nhưng mà, cho dù chúng thể Thương học ban nữa thì chúng cũng thể mở cửa hàng cho riêng .”
Thời Phù Âm: “Cũng đúng.”
Cùng ngày hôm đó, hai tỷ trở về bá phủ, Thời gia đều thống nhất hỏi hai thi như thế nào.
Ngày hôm , Thời Phù Hân đến Hoàng Tự cửu ban thì Kiều Tâm Ngữ đến.
Nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối ai oán của Kiều Tâm Ngữ, Thời Phù Hân buồn bực: “Có chuyện gì ? Ai chọc ngươi?”
Kiều Tâm Ngữ: “Ngươi.”
Thời Phù Hân trừng mắt: “Ta chọc ngươi khi nào?”
Kiêu Tâm Ngữ: “Tại lúc đăng ký Thương học ban, ngươi cưỡng ép kéo cùng?”
Thời Phù Hân nên lời: “Chẳng ngươi ?” Thấy Kiều Tâm Ngữ nhíu mày, nàng tò mò hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì ? Khảo hạch Thương học ban cũng kết thúc , tại ngươi còn nhắc đến chuyện đăng ký?”
Kiều Tâm Ngữ yếu ớt thở dài: “Sở dĩ đăng ký Thương học ban là vì thể , nhưng ngươi ? Ngày hôm qua Hoàng thượng phái đến lấy bài thi , là đích phê duyệt bài thi năm nay.”
“Hoàng thượng phê duyệt!”
“Điều đó nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là cần tranh đua hậu trường, chỉ cần thực sự thiên phú kinh thương thì sẽ chọn.”