Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 348

Cập nhật lúc: 2025-09-02 23:00:38
Lượt xem: 74

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cánh cửa phía tây hoàng thành, thị vệ đeo đao nơi cửa thành và tường thành cách một mét một cấm vệ quân, Thời Định Hạo lập tức tán thành với những gì Thời Phù Hân .

Thủ vệ hoàng thành canh giữ nghiêm ngặt như , cho dù bọn họ sở hữu khinh công tồi thì cũng thích hợp để đến thăm ban đêm.

Hai tỷ trực tiếp đến phủ đại hoàng tử mà dạo mua một vòng mua một ít đồ dùng trong dịp tết, đó mới chậm rãi đến đường phố nơi phủ đại hoàng tử toạ lạc.

“Tỷ tỷ, xe ngựa của Triển phủ.”

Một chiếc xe ngựa mang phong cách cá nhân đặc sắc dừng cổng phủ đại hoàng tử.

Xe ngựa của những nhác khách hoặc trang trí xa hoa khí phái, hoặc điển nhã tinh xảo, nhưng để thể hiện khí chất khác của , Triển phi trang trí xe ngựa của bằng một màu đen nhánh, đầu xe còn treo hai chiếc đèn lồng màu trắng.

Ban ngày thì , nhưng đến tối, những thấy xe ngựa đều vội vàng né tránh.

“Tỷ tỷ, chúng hồi kinh một thời gian dài, đến khi nào mới đến bái phỏng Triển đại sư đây?”

Thời Phù Hân liếc chiếc xe ngựa màu đen trắng, nghĩ đến vị sư phụ cao nhân mặt nạ đáng tin cậy và nhị sư chân thành nhưng thực sự khả năng chỉnh , nàng còn hy vọng xa vời rằng vị đại sư của bình thường nữa : “Không vội, chờ đến khi chúng cần đại sư giúp đỡ mới bái phỏng cũng muộn.”

Thời Định Hạo tán thành gật đầu: “Từ đến nay Triển đại sư chỉ theo lời Hoàng thượng, bây giờ đến phủ đại hoàng tử, xem Hoàng thượng vẫn quan tâm đến đại hoàng tử.”

Thời Phù Hân gì, lúc nàng đang suy nghĩ rốt cuộc đại sư keo kiệt đến chuyện trong đại hoàng tử cổ trùng ?

Bên , trong phủ Thái tử cũng đang lo lắng vấn đề .

“Điện hạ, Triển thần y đến phủ đại hoàng tử, liệu phát hiện đại hoàng tử dùng thuốc cấm ?” Vi Dật Thần sốt ruột Thái tử.

Thái tử chậm rãi pha , còn mỉm rót cho Vi Dật Thần một chén: “Dật Thần, những lúc xảy chuyện đừng mất kiên nhẫn như .”

Vi Dật Thần Thái tử đang nhàn nhã bình tĩnh, lập tức bình tĩnh , đến xuống, hỏi: “Điện hạ, rốt cuộc bệnh của đại hoàng tử là như thế nào?”

Thái tử mỉm : “Bệnh? Ai bệnh?”

Vi Dật Thần kinh ngạc: “Nếu bệnh thì tại hộc máu?”

Thái tử điều chỉnh sắc mặt, nhàn nhạt : “Đại ca… Trúng Phệ Tâm Cổ, trong ngày phụ hoàng niêm phong bút, kích động mẫu cổ nên đại ca mới hộc máu.”

Vừa đến cổ trùng, sắc mặt Vi Dật Thần hoảng hốt.

Thái tử Vi Dật Thần đang kinh ngạc, rũ mắt xuống, im lặng một lát mới mở miệng: “Chỉ cần cổ trùng kích thích, nó vẫn luôn ở trong trạng thái ngủ đông, trúng cổ trùng sẽ bất cứ khác thường nào.”

“Cho dù Triển thần y sở hữu y thuật cao siêu như thế nào nữa cũng thể nào cổ trùng đang ngủ yên trong trái tim đại ca, cùng lắm chỉ cảm thấy mắc bệnh về tim.”

“Bệnh tim, lúc đại ca căn bệnh , nhưng tại đột nhiên phát tác, trong chuyện nhiều lý do để giải thích, dùng thuốc cấm rõ ràng là lý do nhất.”

Vi Dật Thần Thái tử: “Chẳng trách điện hạ bình thản nhẹ nhàng như .” Hắn dừng một chút, vẫn nhịn hỏi: “Đại hoàng tử sẽ c.h.ế.t ?”

Thái tử: “Chỉ cần an phận tĩnh dưỡng ở trong phủ, mặt tranh đoạt sự chú ý của phụ hoàng thì ai sẽ để ý đến một con ma ốm như chứ?”

Vi Dật Thần gì, mặc dù việc nhận sự giáo dưỡng từ nhỏ khiến cảm thấy thủ đoạn hạ cổ trùng vô cùng ổi, nhưng nghĩ đến Thái tử và đại hoàng tử vốn dĩ như nước với lửa, lập tức cưỡng ép đè nén một chút thoải mái ở trong lòng.

Trên con phố đối diện phủ đại hoàng tử, Thời Phù Hân và Thời Định Hạo, một tay cầm hồ lô ngào đường, một tay cầm kẹo bằng đường, ăn phủ đại hoàng tử đang đóng chặt.

“Tỷ, đến .”

Một chiếc xe ngựa dừng ngoài cửa phủ đại hoàng tử, chẳng bao lâu , hai trung niên bước xuống từ ngựa, cùng phủ đại hoàng tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-348.html.]

“Thế mà .”

Thời Phù Hân liếc thẻ bài gỗ treo xe ngựa một cái: “Người của Chu gia, nhạc gia tương lai của đại hoàng tử, đương nhiên thể .”

Vừa của Chu gia, Thời Định Hạo lập tức : “Người Chu gia chắc chắn đến để tìm hiểu tình hình sức khoẻ của đại hoàng tử, bên ngoài nhiều đang đại hoàng tử bệnh nặng đến mức ngay cả hôn lễ tháng hai tới cũng thể tổ chức .”

Thời Phù Hân tỏ ý kiến, ngẫm cũng , đại hoàng tử bệnh nặng, sốt ruột nhất chính là của Chu gia- nhà hôn ước với đại hoàng tử.

Cho dù của Chu gia khao khát quyền lực đến nữa cũng sẽ cô nương nhà mới xuất giá thủ tiết.

Người của Chu gia bao lâu thì cánh cổng lớn phủ đại hoàng tử mở một nữa, một mỹ nam tử trung niên chừng hơn ba mươi tuổi, mặc trường bào tay dài, thoạt chút tiên phong đạo cốt bước từ bên trong.

“Tỷ tỷ, đó là Triển đại sư đúng , ngoại hình đúng là phong độ nhẹ nhàng.”

Thời Phù Hân sớm đoán dung mạo vị sư keo kiệt sẽ quá tệ, rằng, sư phụ của nàng là một nhan khống chính hiệu, ngay cả nhị sư chân thành cũng tướng mạo tồi, huống chi là đại sự kế thừa y bát.

Đi theo phía Triển Phi chính là Cao Trường Thọ.

Cao Trường Thọ khẽ cúi , vô cùng khách khí tiễn Triển phi lên xe ngựa, theo chiếc xe ngựa rời mới xoay hồi phủ.

“Đi thôi, chúng cũng về thôi.”

“Cứ về như ?”

“Thư gửi , nếu , còn ăn tết ?”

“Tỷ tỷ, tỷ tay lúc nào ? Tại phát hiện?”

“Cửu Lang, đang lười biếng đấy, khi trở về nhất định theo ca ca luyện nhãn lực và phản ứng.”

Trong chính viện phủ đại hoàng tử, khi Cao Trường Thọ phát hiện bên hông thêm một bức thư, ông thậm chí còn thèm tiếp đãi của Chu gia, vội vàng nội thất.

“Điện hạ, ngài mau xem.”

Lúc , đại hoàng tử thể dậy, cầm lấy bức thư từ Cao Trường Thọ, những dòng chữ lá thư, hai mắt lập tức mở to.

“Ái đồ yêu!”

Nhìn thấy bốn chữ , đại hoàng tử vội vàng về phía Cao Trường Thọ: “Lá thư là do Triển thần y đưa cho ngươi?”

Cao Trường Thọ lắc đầu, tỏ vẻ chắc chắn: “Lão nô cũng lá thư đặt ở từ lúc nào?”

Đại hoàng tử hỏi thêm nữa, mở thư.

“Ái đồ yêu của chịu khổ , vi sư ngươi chịu nhiều khổ cực, đau lòng thôi, đồ ngoan, đừng sợ, lưng ngươi còn sự phụ mà, sư phụ thương ngươi.”

Đại hoàng tử: “…”

“Vi sư hiểu tình hình sức khoẻ của ngươi, là chuyện lớn gì cả, vi sư một bằng hữu sở hữu y thuật khá cao siêu, trong hai ngày trừ tịch hoặc mùng một năm mới, ngươi hãy tìm một cái cớ nào đó khỏi phủ, sẽ trị liệu giúp ngươi.”

“Đồ ngoan, sư phụ nhớ ngươi, nhưng hiện thực cho phép, nếu sư phụ đến thăm ngươi, , ngươi cũng nhớ sư phụ, nhưng ngươi cần gấp gáp, chúng nhất định sẽ gặp , đến lúc đó sẽ cho ngươi một bất ngờ.”

“Ngươi cần cảm thấy áp lực tâm lý, bệnh tim của ngươi là vấn đề to tát, chỉ cần vi sư tay, lập tức sẽ khỏi bệnh.”

“Được , nhiều nữa, nếu chuyện gì cứ tìm đại sư bá của ngươi, ngươi là do thu nhận giúp vi sư, sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, cần ngại mở lời.

Loading...