Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 344
Cập nhật lúc: 2025-09-02 07:42:25
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đông Phương Vân Dung thực sự nhận tin nhắn của Vinh vương phủ nên mới đến Ngự Hoa viên ngày tuyển chọn cuối cùng.
Các nhân thủ trong cung của Vinh vương phủ, một phần trong tay tổ phụ tổ mẫu, một phần trong tay phụ vương, mà bọn họ giao những cho đại ca , nhị ca của .
Minh Quốc công phủ gia thế hiển hách, ngay từ lúc bắt đầu, đại ca , nhị ca của sẽ thích thấy nhận cuộc hôn nhân .
quá đánh giá thấp ý định chèn ép của bọn họ, thế mà dám vận dụng cả ám cọc ở trong cung.
Nghĩ đến dáng vẻ tức giận mắng của phụ khi đánh thư đồng của lục hoàng tử kỳ săn mùa đông, trong mắt Sở Diệu loé lên vẻ dữ tợn: “Từ đến nay đều là một thương, cũng nên nhường cho bọn họ cảm nhận nổi đau một chút.”
Nói , sai đưa giấy và bút mực đến, bắt đầu vùi đầu tấu chương.
Sau khi tấu chương xong, phái trực tiếp đưa đến hoàng cung.
“Diệu ca, ?”
“Trở về vương phủ.”
…
Vinh vương phủ.
Lúc Sở Diệu trở về, đám Vinh Quận vương đang tụ tập trong viện lão vương gia và lão vương phu dùng bữa.
“Ngươi còn trở về ?”
Vừa thấy Sở Diệu, Vinh quận vương khỏi tức giận.
Mọi thấy, cũng chỉ Vinh Quận vương phi lộ vẻ mặt vui sướng, sai bảo hạ nhân lấy thêm chén đũa, những khác đều im lặng lên tiếng, nên tiếp tục ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Lão vương phi ngăn cản : “Được , chẳng mấy khi Diệu nhi trở về, mau xuống cùng dùng bữa .”
Sở Diệu bàn, mà tự đến chiếc ghế bên cạnh xuống, biếng nhác đám mới gọi là gia đình mặt:
“Trong lúc tuyển tú, giở trò trong cung, khi Hoàng thượng vô cùng tức giận, hạ lệnh điều tra rõ ràng, phủ chúng xếp nhân thủ ở trong cung đấy chứ?”
Hắn dứt lời, những bàn cơm đều dừng động tác, đồng loạt về phía Sở Diệu.
Lão vương gia là đầu tiên mở miệng: “Cháu thấy tin tức từ ?”
Sở Diệu nhạo: “Ta thừa kế nhân mạch ở trong phủ giống như đại ca, nhi ca, chỉ thể thông qua một đám hồ bằng cẩu hữu để hỏi thăm tin tức thôi.”
Thế tử vương phủ Sở Huyên mở miệng: “Ta , tại lúc nào cũng năng kỳ quái như ? Đệ thể nghiêm túc chuyện với tổ phụ, tổ mẫu và phụ vương ?”
Sở Diệu mỉm Sở Huyên: “Đại ca, hy vọng sắp tới vẫn thời gian bắt bẻ tật của .”
Nhìn thấy nụ rạng rỡ của Sở Diệu, Sở Huyên nhíu mày, đang định chuẩn sai thủ hạ tìm hiểu tin tức thì quản sự của vương phủ vội vàng chạy .
“Vương gia, Hoàng thượng phái đưa thánh chỉ đến.”
Nghe , Vinh quận vương lập tức dậy, dẫn theo tất cả trong vương phủ ngoài tiếp chỉ.
Lão vương gia Sở Diệu vẫn còn mang theo ý mặt, dáng vẻ giống như đang xem trò của vương phủ, ông đưa mắt lão vương phi một cái, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Mọi trong vương phủ nhanh chóng đến chính viện tiếp chỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-344.html.]
Hoàng thượng gì thêm, chỉ tước đoạt chức quan của Sở Huyên và Sở Chiêu, đồng thời yêu cầu hai ngoan ngoãn ở trong vương phủ đóng cửa tự xét.
Sau khi thái giám tuyên chỉ rời , Sở Diệu là đầu tiên dậy, thở dài : “Lúc đầu, nếu cưới cô nương Đông Phương gia trở về, trong phủ thể hỉ sự, nhưng bây giờ thì , thể thành , đại ca nhị ca cũng chức quan, ba chúng đúng là nạn cùng chịu mà.”
Lão vương gia sa sầm mặt mày dậy: “Diệu Nhi, cháu gì ?”
Sở Diệu mỉm , vô cùng khoa trương, đến ngã ngã , một lúc lâu mới dừng : “Tổ phụ, trong phủ cho cái gì nào? Thanh danh xa giống như chuột chạy qua đường!”
“Một vô dụng, nào nấy tránh còn kịp thì tài đức gì chứ, thể gì chứ?”
Lão vương gia né tránh ánh mắt khi hỏi như , dám thẳng Sở Diệu.
Sở Diệu nhàn nhạt mỉm , về phía Sở Huyên và Sở Chiêu: “Lúc tiên hoàng còn sống, ngài chịu đủ khổ cực từ Nhiếp Chính vương, nếu thể chèn ép tông hoàng thất thì sẽ chèn ép, đương kim Hoàng thượng cũng như , chức quan mà đại ca nhị ca thể dựa tước vị của vương phủ để nhận sẽ một trở , hiểu ?”
“Như cũng , để tránh cho hâm mộ ghen ghét hai vị ca ca thể nhận sự che chở từ trong phủ, còn gì cả.”
“Chậc, thật là vui vẻ.”
Vào giữa tháng chạp, Quốc Nữ giám bắt đầu nghỉ, bởi vì thời tiết quá lạnh nên buổi tối Thời Phù Hân sẽ đến khám bệnh cho những bệnh nhân tìm đến Tái Hoa Đà cư tìm thầy trị bệnh, ban ngày trốn trong ổ chăn ngủ nướng.
đáng tiếc, Thời lão phu nhân tước đoạt mộng tưởng của nàng.
Bởi vì Thời Phù Nguyệt ban tuyển hầu cho thất hoàng tử nên trong thời gian , tất cả trong phủ đều đang bận rộn chuẩn của hồi môn cho nàng .
Mỗi buổi sáng, các cô nương Thời gia đều gọi đến Ý Tường viện, xem trong phủ chuẩn của hồi môn như thế nào.
“Các cháu là cô nương gia, các cô nương đều gả cho khác, các cháu sẽ trải qua chuyện một nên hãy cho kỹ.”
Dựa theo thường lệ, khi các cô nương bá phủ xuất giá, quỹ công sẽ xuất năm ngàn lượng bạc, nhưng dù Thời Phù Nguyệt cũng tiến phủ hoàng tử, nếu của hồi môn quá keo kiệt, chỉ khiến bá phủ mất thể diện mà còn khiến thất hoàng tử cảm thấy khinh thường, vì thế, sự cho phép của Thời lão phu nhân, trong phủ lấy mười ngàn lượng bạc mua sắm của hồi môn cho Thời Phù Nguyệt.
Mười ngàn lượng của hồi môn thể coi là tồi, nhưng dù , Thời lão phu nhân vẫn cảm thấy đủ nên phá lệ cho thêm một chút ruộng đất cửa hàng.
Trong lòng Thời Phù Hân tính toán một phen, nếu đổi ruộng đất cửa hàng thành tiền, thì sẽ lên đến mười, hai mươi lượng bạc.
Cộng thêm nhà đẻ của Thời ngũ phu nhân đưa đến mười ngàn lượng bạc, của hồi môn của Thời Phù Nguyệt gần bốn mươi ngàn lượng bạc.
Nhìn thấy của hồi môn phong phú như , cả nhà Thời Chính Hoà đều im lặng.
Thời Định Hạo chút cứng lưỡi: “Các danh môn thế gia ở kinh thành gả nữ nhi, cưới tức phụ đều tốn bạc như ?”
Thời Phù Hân: “Đệ tưởng thập lý hồng trang là giỡn ?”
Sắc mặt Thời Định Hạo suy sụp: “Nếu là , và ca ca sẽ thể cưới tức phụ , bởi vì nhà chúng thể lấy nhiều sính lễ như .”
Thời Phù Hân liếc mắt một cái: “Nhìn tiền đồ của kìa, chẳng lẽ thể nghĩ cách kiếm tiền ?”
Thời Định Hạo lộ vẻ khó xử: “Chuyện kiếm tiền vô cùng phiền phức, chỉ đến quán lâu mà đại ca mở thôi, tiền lời mỗi ngày còn nhiều bằng tiền chi .”
“Việc kinh doanh hiệu sách của nhị ca cũng lắm, mời khách đều lặng lẽ đến mượn tiền của tam ca và tứ ca.”
“Đại ca nhị ca còn , hai đều thành gia, trong phủ cho chút sản nghiệp, còn chúng mỗi tháng chỉ mấy lượng bạc tiền tiêu vặt, cho dù ăn uống thì cũng thể gom đủ mấy chục ngàn lượng sính lễ.”
“Thành thật khó!”
Thời Phù Hân chút nên lời: “Bây giờ nghĩ đến chuyện thành , sớm một chút ?”
Thời Định Hạo mở to hai mắt : “Không còn sớm nữa, tết chúng mười ba tuổi , Triệu Thịnh Hào chỉ lớn hơn mấy tháng nhưng Triệu phu nhân cũng bắt đầu giúp xem mặt .”