Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 310
Cập nhật lúc: 2025-09-02 07:41:50
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , cuối cùng nàng cũng hiểu tại lão giả mũ rơm Sở Diệu chỉ là một cơ thể chứa đựng nội lực.
Sở Diệu căn bản thể kiểm soát nội lực trong cơ thể , nội lực chuyển động tán loạn khắp nơi trong kinh mạch của , tình huống , đừng là đánh , thể kiểm soát nội lực đang bạo loạn trong cơ thể, phản phệ đến c.h.ế.t là lắm .
Người cụt tay m.á.u chiến, mục đích duy nhất của khi kinh thành chính là đưa lão giả mũ rơm rời khỏi kinh thành, thấy Sở Diệu còn sức chiến đấu, một lời, dùng tay ôm lấy lão giả mũ rơm, bay khỏi thành lâu.
Ngay khi hai sắp bay lên thành lâu, Sở Diệu đột nhiện bay vọt lên, tấn công về phía lão giả mũ rơm và một tay giống như đạn pháo.
“Muốn chết!”
Sắc mặt của một tay trầm xuống, huy động bộ nội lực xuống đùi , lực tấn công Sở Diệu.
Về phần Sở Diệu, mục tiêu của căn bản là một tay, cố gắng chống đỡ đòn tấn công của một tay, bất chấp vết thương, đánh về phía lão giả mũ rơm, trực tiếp đánh bay rơi xuống từ giữa trung.
Nhìn Sở Diệu ngã xuống từ trung giống như một miếng giẻ rách, Thời Phù Hân chút trầm mặc.
Đòn tấn công lúc nãy của một tay là dùng hết bộ sức lực, rõ ràng nàng thấy tiếng xương cốt đứt gãy, lẽ xương sườn của Sở Diệu đứt gãy bộ.
Cộng thêm nội lực bạo loạn, Sở Diệu sống nữa ?
Đương nhiên, một đòn của Sở Diệu cũng nhẹ, trực tiếp đánh bay lão giả mũ rơm xa gần một trăm mét, vặn rơi xuống con ngõ nhỏ đối diện với Thời Phù Hân.
Sau khi rơi xuống đất, lão giả mũ rơm run rẩy vài cái, m.á.u tươi trong miệng ngừng phun ngoài giống như suốt phun, chờ đến khi vạt áo n.g.ự.c ông nhuộm đó, m.á.u tươi mới ngừng chảy.
Lão giả mũ rơm giãy giụa dậy, đáng tiếc thử thử nhiều cũng thành công, nhưng khi ngẩng đầu lên thấy Thời Phù Hân đang ở phía đối diện ông .
Lúc đầu, lão giả mũ rơm thèm quan tâm đến Thời Phù Hân, mà hy vọng một tay sẽ nhanh chóng chạy đến cứu , nhưng chờ mãi chờ hoài vẫn thấy một tay đến, đó là thấy âm thanh đánh .
Thời Phù Hân về phía cửa thành, thì thấy mười mấy nam tử cao lớn phong trần bụi bặm đột nhiên bay từ ngoài thành , lập tức bao vây lấy một tay, hai bên gặp bắt đầu một cuộc chiến sinh tử.
Nàng nhận khi Sở Diệu thấy đám đến, thở phào nhẹ nhõm một , nàng lập tức hiểu rõ lẽ những đó là của triều đình.
Lão giả mũ rơm cảm thấy tình hình gì đó đúng, cảm nhận cơ thể càng ngày càng suy yếu, ông do dự một chút, chậm rãi giơ tay lên vẫy tay với Thời Phù Hân: “Tiểu nha đầu, ngươi thể giúp gia gia một chút ?”
Thời Phù Hân quyết đoán lắc đầu: “Ta sợ lắm.”
Lão giả mũ rơm: “…”
Sợ?
Một đang sợ dám yên bất động ở một nơi gần chiến trường như ?
Ông hề thấy bất cứ vẻ sợ hãi nào từ trong ánh mắt của tiểu nha đầu .
Mặc dù lão giả mũ rơm chút do dự với sự xuất hiện của Thời Phù Hân ở chỗ , nhưng lúc , ông còn cách nào khác, chỉ thể một đại phu coi ngựa c.h.ế.t thành ngựa sống, nở một nụ khó coi.
“Tiểu nha đầu, chỉ cần ngươi giúp , sẽ ngươi cho ngươi nhiều tiền.”
Nghe nhắc đến tiền, hai mắt Thời Phù Hân lập tức toả ánh sáng: “Cho bao nhiêu tiền?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-310.html.]
Nhìn thấy phản ứng của nàng, khoé miệng lão giả mũ rơm cong lên một cái: “Rất nhiều nhiều, nhiều đến mức cả đời ngươi thể dùng hết .”
Trong lòng Thời Phù Hân nhạo một tiếng, nhưng mặt vẫn lộ vẻ tham lam: “Ngươi giúp ngươi gì?”
Lão giả mũ rơm do dự một chút, đó tháo chiếc mũ rơm đầu xuống: “Giúp treo chiếc mũ rơm lên cây liễu già ở An Nghiệp phường là .”
Thời Phù Hân lướt qua tình trạng của lão giả mũ rơm, trừ phi nàng dùng dị năng trị liệu dể trị liệu, nếu , căn bản thể cứu .
Nghĩ đến cuộc trò chuyện của ông và một tay đó, Thời Phù Hân thầm moi một tin tức từ trong miệng ông , nên thuận miệng bậy: “Ta cây liễu già ở An Nghiệp phường, bình thường nhiều tiểu hài tử chơi ở đó, nếu ngươi treo mũ rơm lên đó, chắc chắn sẽ tiểu hài tử nhanh chóng lấy .”
Lão giả mũ rơm rõ ràng thể ngờ rằng sẽ xuất hiện loại tình huống , ông chút nghẹn họng, ông giam nhiều năm như , mắt chỉ đến phương thức liên lạc .
Thời Phù Hân: “Chi bằng ngươi trực tiếp với , nên đưa mũ rơm cho ai thì hơn, như , cũng nên tìm ai đòi tiền.”
Lão giả mũ rơm im lặng gì.
Thời Phù Hân về phía cửa thành, tỏ vẻ sợ hãi: “Không , đeo mặt nạ đánh bay ngươi sắp đến đây.”
Sắc mặt của lão giả mũ rơm trở nên căng thẳng.
Thời Phù Hân thúc giục : “Ngươi mau cho nên đến tìm ai chứ, nếu ngươi , sẽ đây.”
Lão giả mũ rơm hiểu rõ thủ đoạn của Luân Hồi điện, ông thể chạy thoát ngoài là vì sử dụng một ám tuyến với lượng nhiều lắm mà phụ vương để , ông thể cảm nhận còn sống bao lâu nữa, nếu ngoài một chuyến uổng công, gì cả, ông thực sự sẽ c.h.ế.t nhắm mắt.
“Đi đến Khánh Quốc công phủ, tìm Ngô bà tử.”
Ánh mắt Thời Phù Hân chợt loé lên, ngay đó khoa trương : “Quốc công phủ ? Ta cũng dám , nếu , bọn họ sẽ đánh .”
Lão giả mũ rơm thấy dáng vẻ khiếp sợ lùi bước của Thời Phù Hân, ông thở hổn hển : “Không , ngươi chỉ cần với bà rằng là Hổ điện hạ sai ngươi , bọn họ sẽ dám gì ngươi .”
Thời Phù Hân mở to hai mắt : “Hổ điện hạ? Điện hạ… Ngươi là hoàng tử?” Nói , nàng lắc đầu: “Không đúng đúng, ngươi thể là hoàng tử chứ, Hoàng thượng còn già bằng ngươi.”
“Lão gia gia, ngươi thể đừng lừa gạt nữa ? Ta cũng đang kiếm ăn ở kinh thành, gặp qua ít việc đời, ngươi nhắc đến Quốc công phủ nhắc đến điện hạ, đáng sợ, nếu ngươi thực sự là hoàng quốc thích, ngươi dám g.i.ế.c ngươi ?”
Nhìn thấy sắc mặt khinh thường của Thời Phù Hân, lẽ là chấp niệm đối với phận, lẽ là trong lòng cam lòng, lão giả mũ rơm thể nhịn nữa: “Ta là nhi tử của Nhiếp Chính vương, Sở Hổ, là con cháu hoàng thất hàng thật giá thật.”
Suýt chút nữa, ông sẽ trở thành hoàng tử, chỉ thiếu một chút nữa.
Hả…
Thời Phù Hân ngẩn , rõ ràng thể ngờ rằng sẽ thực sự moi phận của lão giả mũ rơm.
Nhi tử của Nhiếp Chính vương, phận …
Thời Phù Hân nuốt một ngụm nước miếng, bởi vì nghi ngờ dính líu đến vụ án của Nhiếp Chính Vương nên Võ Xương bá phủ mới chèn ép nhiều năm như , lão nhân chính là một phiền phức lớn, nàng thể dây .
Thời Phù Hân cũng tiếp tục tìm hiểu tin tức, xoay rời .
Thấy nàng như , lão giả mũ rơm mới ý thực phạm sai lầm lớn đến nhường nào.
Năm đó, Thái Hoàng thái hậu và Kiến Hưng đế vì quang minh chính đại xử lý cả nhà bọn họ nên lật tẩy ít vết nhơ phụ , để bá tánh cho rằng phụ vương là một tội ác tày trời, mỗi nhắc đến đều sợ hãi, tránh còn kịp.
Không chiếc mũ rơm rơi tay đương kim Hoàng thượng, lão giả mũ rơm cố gắng hết sức : “Đừng , bên trong mũ rơm bản đồ kho báu hoàng thất, ngươi hãy đưa mũ rơm , bản đồ kho báu thuộc về ngươi.”