Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 301

Cập nhật lúc: 2025-09-01 12:14:50
Lượt xem: 74

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi đình, Thời Phù Hân thấy Hạ Hầu lão quốc công vẫn đang đắm chìm trong ván cờ, dáng vẻ giống như đang che giấu bản hiện thực, nàng lặng lẽ hành lễ với ông , khi thực hiện đầy đủ lễ nghi, nàng bất động ở đó.

Hạ Hầu lão quốc công nghĩ tiểu cô nương thiếu kiên nhẫn, chắc chắn sẽ mở miệng , nhưng chờ mãi, mãi cho đến khi ông chằm chằm bàn cờ đến mức hai mắt mỏi nhừ, tiểu nha đầu vẫn động tĩnh gì, ông nhịn liếc mắt về phía nàng một cái.

Vừa , Hạ Hầu lão quốc công chút tức giận thổi râu trừng mắt.

Tuyệt lắm, đang thưởng thức hoa sen đấy!

“Hoa sen ?”

“Đẹp, nếu thể hái một ít cắm bình hoa, lúc nào cũng thưởng thức thì càng .”

Nhìn thấy Thời Phù Hân tự nhiên đối đáp, hề vẻ khách khí chút nào, Hạ Hầu lão quốc công mỉm : “Tiểu nha đầu, hoa sen của lão phu dễ như .”

Thời Phù Hân nghiêng đầu, vờ như đang suy nghĩ sâu xa, đôi mắt hạnh long lanh chuyển động, khi ánh mắt liếc về phía bàn cờ, nàng nở nụ rạng rỡ: “Nếu thể giải ván cờ, lão công gia bằng lòng cho hái mấy bông để đưa về nhà hiếu kính trưởng bối ?”

Hạ Hầu lão quốc công nhướn mày, mặt nở một nụ ý vị thâm trường.

Cầm hoa sen của Quốc công phủ về nhà, tiểu nha đầu khá thông minh đấy.

“Ngươi chơi cờ?”

Thời Phù Hân gật đầu, đó lắc đầu: “Biết một chút, nhưng cũng tinh thông lắm.”

Hạ Hầu lão quốc công mỉm : “Nếu tinh thông, chỉ e ngươi thể giải ván cờ .”

Thời Phù Hân mỉm trầm ngâm : “Chưa thử thì ngài giải chứ?”

Hạ Hầu lão quốc công bật lắc đầu: “Tiểu nha đầu, tranh thủ cơ hội là chuyện , nhưng nếu năng lực cậy mạnh, một khi phá hỏng chuyện thì chỉ mất mặt mà còn yêu thích.”

Thời Phù Hân chớp chớp mắt: “Lão công gia, gì là tuyệt đối, thỉnh thoảng mạo hiểm là điều thể thiếu.”

Hạ Hầu lão quốc công bật ha ha, về phía bàn cờ, mặc dù ông gì nhưng sắc mặt cho thấy ông bằng lòng để Thời Phù Hân thử một .

Thời Phù Hân mỉm đến xuống, tự nhiên cầm lấy quân cờ trắng, đó chằm chằm bàn cờ trong chốc lát nhanh chóng hạ cờ.

Ván cờ đó, Hạ Hầu lão quốc công cầm quân trắng, Đông Phương Trường Khanh cầm quân đen.

“Ngươi…”

Hạ Hầu lão quốc công đang định Thời Phù Hân càn, nhưng khi thấy vị trí nàng đặt quân cờ, ông lập tức ngậm miệng, kinh ngạc về phía Thời Phù Hân: “Sao ngươi thể nghĩ đến việc hạ quân cờ ở đây?”

Thời Phù Hân mỉm : “Lão công gia, hiểu rõ nhiều lắm về cờ nghệ, nhưng , khi chơi cờ, một là tránh để còn đường lùi, hai là, để cho đối thủ còn đường để .”

“Chỉ cần theo hai ý , vị trí hạ quân cờ của chính là lựa chọn nhất lúc .”

Nghe thấy những lời đàm luận , Hạ Hầu lão quốc công đánh giá cao Thời Phù Hân hơn ít.

Vị trí hạ cờ của tiểu nha đầu thực sự tồi, thể cởi bỏ cái hố mà Đông Phương Trường Khanh đào cho ông , tại đó ông thể nghĩ chứ?

nếu nước cờ thể khiến Đông Phương Trường Khanh còn đường đó thì ông tán thành lắm.

“Tiểu nha đầu, chơi cờ thể tập trung cái mắt, nào, hai chúng tiếp tục chơi ván cờ , ngươi tiếp nhận vị trí của Trường Khanh.”

Thời Phù Hân lướt qua bàn cờ, dứt khoát từ chối, : “Lão công gia, tiếp nhận vị trí của Đông Phương Trường Khanh , như thể đổi ý nghĩ, sẽ tiếp nhận vị trí của ngài.”

Lão công gia sắp Đông Phương Trường Khanh vây chết, nếu còn tiếp tục, chỉ cần vài nước cờ nữa, nàng thể chặn ông thể bay lên trời, thể chui xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-301.html.]

Hạ Hầu lão quốc công liếc mắt Thời Phù Hân một cái, ông hiểu hàm ý trong câu của nàng, trong lòng hừ lạnh một tiếng, cho một tiểu nha đầu kiêu ngạo, thế mà dám xem thường ông , , ông xem xem nàng mấy cân mấy lượng.

“Vậy thì đến đây .”

Ngay đó, hai ngươi đến bắt đầu hạ cờ.

Nhờ bố cục đó của Đông Phương Trường Khanh, ngay từ đầu, Hạ Hầu lão quốc công hạ cờ vô cùng thuận lợi, nhưng dần dần, tốc độ hạ cờ của ông càng ngày càng chậm, sắc mặt cũng càng ngày càng trở nên nghiêm túc.

Lúc đầu, Thời Phù Hân chỉ cần uống hai hớp là Hạ Hầu lão quốc công thể hạ một quân cờ; đó, Thời Phù Hân uống hết một ly , cũng thấy Hạ Hầu lão quốc công tiếp tục.

Haiza…

Nhìn Hạ Hầu lão quốc công vẫn chằm chằm bàn cờ nhúc nhích, tiểu nhân trong lòng Thời Phù Hân ngừng thở dài, nàng nhượng bộ lắm , cố ý để một vài sơ hở, nhưng Hạ Hầu lão quốc công thấy, là cố ý thấy, cứ đó nhúc nhích.

Nửa khắc, nửa canh giờ, Thời Phù Hân còn thể , nhưng nửa canh giờ nữa trôi qua, Thời Phù Hân chút ngo ngoe rục rịch.

Lúc thì dậy xách ấm rót nước, lúc phóng tầm mắt xa hoa sen trong hồ.

Cuối cùng, Thời Phù Hân dậy vận động tay chân.

Vượng Nhi đường thấy Hạ Hầu lão quốc công và Thời Phù Hân vẫn luôn ở trong đình, lo lắng nước trong ấm đủ, thế là đến đổi một ấm khác, Thời Phù Hân nhân cơ hội yêu cầu một chút điểm tâm.

Chỉ uống thôi khiến nàng uống đến đói bụng .

Có thể đây là đầu tiên Vượng Nhi thấy một vị khách chủ động yêu cầu đồ ăn, sửng sốt một chút, về phía chủ tử vẫn đang đắm chìm trong ván cờ, mới mỉm gật đầu.

Chẳng bao lâu , mấy món điểm tâm tinh xảo bưng lên.

Nhìn thấy trong món điểm tâm tổ yến và bánh táo đỏ, Thời Phù Hân lập tức híp mắt mỉm .

Nàng thích ăn tổ yến, đáng tiếc, tổ yến chất lượng cao hiếm, nếu chút quan hệ thì cho dù tiền cũng thể mua , ở bá phủ, nàng mới chỉ ăn một .

Quốc công phủ là một gia tộc giàu , cứ thế tuỳ tiện lấy tổ yến để chiêu khách.

Có đồ ăn, Thời Phù Hân còn cảm thấy nhàm chán như nữa, ăn điểm tâm thưởng thức hoa sen, dáng vẻ thảnh thơi khiến Vượng Nhi chút nghẹn họng trân trối.

Tiểu của Thời ngũ gia đúng là khó lường!

Sau khi ăn xong đồ ăn, Thời Phù Hân thấy Hạ Hầu lão quốc công vẫn đắm chìm trong ván cờ thể thoát , hiếm khi nổi lòng , kiến nghị : “Lão công gia, là chúng chơi một ván nhé?”

“Không , dù thế nào nữa lão phu cũng phá ván cờ .”

Hạ Hầu lão quốc công chút do dự lập tức từ chối, còn thêm: “Lão phu tin, thể địch nổi tên tiểu tử Trường Khanh thì thôi , còn thể địch một tiểu nha đầu như ngươi.”

Nghe thấy những lời , Thời Phù Hân chút vui: “Lão công gia, ngài đừng kỳ thị chứ, ngài như như thế thể sánh bằng Đông Phương Trường Khanh .”

Câu , Hạ Hầu lão công gia đang đắm chìm trong ván cờ thấy, nhưng Vương Nhi ở bên cạnh thấy.

Vượng Nhi vô cùng bội phục Thời Phù Hân.

Tiểu của Thời ngũ gia !

Hai chữ, trâu bò!

Nàng thế mà so sánh với Đông Phương công tử!

Sự nghiện cờ của Hạ Hầu lão quốc công ngoài dự đoán của Thời Phù Hân, cuối cùng khi thực sự thể phá giải ván cờ, ông mới bắt đầu một ván cờ mới, đó hết ván đến ván khác lôi kéo Thời Phù Hân hạ cờ.

Thời Phù Hân đến Định Quốc công phủ buổi sáng, nhưng mãi đến khi mặt trời xuống núi vẫn còn ở trong đình thuỷ tạ.

Loading...