Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 285
Cập nhật lúc: 2025-09-01 12:14:34
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mắt thấy sắp rời khỏi An Nghiệp phường, Thời Phù Hân còn thời gian nghĩ đến những chuyện , nàng cố ý dẫn dụ Sở Diệu vòng quanh vài vòng, nhân lúc đang bối rối, nàng nhanh chóng lách một cửa hàng quần áo.
“Cô nương, cuối cùng cũng trở .”
Tiểu Phương thấy Thời Phù Hân tung cửa sổ , vội vàng bước đến nghênh đón.
Đây là đầu tiên Bình Yên thấy Thời Phù Hân như thế , nàng chút choáng váng.
“Mau lấy bộ váy áo chọn đó đây cho .”
Lúc Bình Yên mới hồi phục tình thần, vội vàng lấy váy áo chọn sẵn .
Thời Phù Hân nhanh chóng cởi bỏ quần áo , bằng một bộ áo váy màu xanh lam mới, khi xong yêu cầu Bình Yên giúp nàng chải búi tóc Lăng Vân kế một nữa.
Trên nóc nhà cách cửa hàng quần áo mười mấy mét, Sở Diệu đeo mặt nạ, híp mắt xung quanh một lượt.
Người nọ thực sự mất dấu!
Hôm nay chỉ là nhất thời hứng thú đến An Nghiệp phường, ngờ đụng thuộc hạ đang theo dõi khác, theo dõi còn là của Tái Hoa đà cư.
Trên thực tế, cũng mấy để ý đến Tái Hoa Đà cư.
Chất độc của con chồn Xích Diễm khó giải là vì loài chồn Xích Diễm hiếm thấy, của Tái Hoa Đà cư thể giải , chỉ cho thấy y thuật của đối phương cũng tệ lắm, nhưng điều vẫn đủ để coi trọng, chỉ cho thuộc hạ chằm chằm như thường lệ mà thôi.
Sở dĩ đích theo truy đuổi là bởi vì khinh công của nọ quá lợi hại, lợi hại đến mức thể loại bỏ !
Sở Diệu híp mắt, lúc nãy sở hữu hình thấp bé, hình như là một hài tử.
Hài tử?
Liệu thể ?
Hắn nghĩ rằng khinh công của một hài tử thể lợi hại hơn cả .
Hay là, đó là một lùn?
Sở Diệu nóc nhà một lát, thực sự phát hiện điều gì khác thường, mới lặng lẽ rời .
“Nhìn” rời , Thời Phù Hân đang cầm gương đồng chỉ đạo Bình Yên đeo châu hoa mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một : “Được , cứ như .”
Bình Yên nhanh chóng buộc chặt dải lụa xanh trân châu, thấy Thời Phù Hân dậy, nàng vội vàng xổm xuống chỉnh sửa làn váy, khi tất cả thứ đều thoa đáng, nàng mới lui sang một bên thu dọn quần áo mà Thời Phù Hân .
Đối với chuyện Thời Phù Hân tung cửa sổ nhảy ngoài lúc , Bình Yên Tiểu Phương cầm váy áo , thấy đối phương vờ như chuyện gì xảy , nàng cũng nhanh chóng quên chuyện Thời Phù Hân lén lút ngoài.
Việc để mất dấu theo dõi khiến trong lòng Sở Diệu dễ chịu lắm, khi trở về Thao Thiết tửu lầu quần áo, dẫn theo Mạnh Mặc Linh, quang minh chính đại đến Tái Hoa Đà cư.
“Tái Hoa Đà, thích trị trị, thương lượng giá cả!”
Ngoài cửa Tái Hoa Đà, Sở Diệu tấm biển và khẩu hiệu hai bên trái ở cổng lớn, hừ một tiếng.
Mạnh Mặc Linh cũng bĩu môi: “Khẩu khí của Tái Hoa Đà đúng là lớn thật.” Nói , về phía Sở Diệu: “Diệu ca, chúng đến đây gì?”
Sở Diệu trả lời, chỉ cánh cửa: “Đi gõ cửa .”
Mạnh Mặc Linh thấy Sở Diệu nên cũng nhiều lời, đến của vỗ “bộp bộp bộp”.
Chẳng bao lâu hai nam đồng chừng mười tuổi chạy mở cửa.
Khi hai nam đồng mới xuất hiện ở Tái Hoa Đà cư, bọn họ lập tức của Đặc Giám ty tra xét đến tận gốc rễ.
Trước khi đến đây, cả hai đều là ăn mày ở ngoại thành.
Sở Diệu đánh giá hai nam đồng, thấy ánh mắt đang đảo quanh của bọn họ, thể nhận hai thông minh.
Chẳng trách sẽ chọn đến đây canh cửa.
Bây giờ, hai , một tên là Liễu Không, một tên là Liễu Tịnh.
Liễu Không hỏi: “Nhị vị công tử đến đây để tìm thầy trị bệnh?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-285.html.]
Mạnh Mặc Linh liếc Sở Diệu, chủ động trả lời: “Vô nghĩa, nếu chúng đến đây gì?”
Nghe , Liễu Tịnh lập tức giơ tấm thẻ bài phía lên: “Hai vị công tử, phí xem bệnh của chủ tử nhà , một năm trăm lượng, tiền dược liệu tính riêng, nếu hai thể chấp nhận chi phí thì hãy theo chúng nhà đăng ký.”
Mạnh Mặc Linh: “Đăng ký cái gì?”
Liễu Không mỉm trả lời: “Đăng ký địa chỉ của hai vị, nếu chủ tử chúng khám bệnh, chúng sẽ đến thông báo cho hai vị.”
Mạnh Mặc Linh thực sự bái phục chủ nhân của Tái Hoa Đà cư , chỉ lựa chọn bệnh, mà ngay cả cũng thể gặp mặt.
Sở Diệu trực tiếp bước phòng khách.
Cách bố trí trong phòng khách vô cùng đơn giản, chỉ một chiếc ghế dựa dùng để đãi khách.
Nhìn thấy một cuốn sách nhỏ đặt bàn, Sở Diệu bước đến cầm lên lật xem một chút, mở trang đầu tiên , đập mắt chính là bản đồ về kết cấu cơ thể đầy màu sắc.
Chỉ với trang sách , Sở Diệu thể cảm nhận chủ nhân của Tái Hoa Đà cư thực sự am hiểu một chút y thuật, là hạng mua danh chuộc tiếng.
“Bạch Nguyệt Quang?”
Sở Diệu chú ý đến ba chữ quyển sách, về phía Liễu Không Liễu Tịnh: “Bạch Nguyệt Quang chính là chủ nhân của Tái Hoa Đà cư?”
Liễu Không Liễu Tịnh lắc đầu: “Chúng .”
Sở Diệu hai bọn họ chỉ gọi đến để trông cửa, căn bản từng thấy chủ nhân của Tái Hoa Đà cư nên cũng chất vấn bọn họ, tiếp tục đánh giá nhà cửa.
Ngoài quyển sách đăng ký địa chỉ , bàn còn một quyển sách trống khác.
“Cái dùng để gì ?”
Liễu Không giải thích: “Cái cố ý chuẩn cho những tiền chữa trị, chỉ cần chủ nhân cảm thấy hứng thú với chứng bệnh của bọn họ, chủ nhân sẽ chữa trị miễn phí cho bọn họ.”
Nói , lộ vẻ tiếc nuối.
“Đáng tiếc, lâu như vẫn nào đến đăng ký.”
Sở Diệu nhướn mày.
Mạnh Mặc Linh nhạo : “Tại ngươi xem cửa các ngươi cái gì, ai dám bước chứ?”
Sở Diệu lướt qua căn nhà một vòng, phát hiện bất cứ điều gì khác thường mới bảo Mạnh Mặc Linh tuỳ tiện để một địa chỉ, đó rời .
Sau khi khỏi Tái Hoa Đà cư, bước chân Sở Diệu đột nhiên dừng : “Bạch Nguyệt Quang, Bạch Nguyệt Quang, cảm thấy cái tên quen quen nhỉ? Hình như từng ở .”
Bên , Tây Môn Phụng Hiếu trở về khách điếm nơi đang ở tạm, cũng mở cuốn sách huấn luyện y thuật do Thời Phù Hân biên soạn , khi thấy ba chữ “Bạch Nguyệt Quang” cuốn sách, cũng ngây ngẩn cả .
Bạch Nguyệt Quang, Hắc Liên Hoa.
Chẳng lẽ là Bạch Nguyệt Quang từng gây chấn động ở Nhung thành ?
...
Thao Thiết tửu lầu, Sở Diệu đang xem tình báo tổng hợp của các ám vệ ở khắp các nơi An Nghiệp phường, mới xem một nửa thì đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ta nhớ .”
Mạnh Mặc Linh ở bên cạnh sửng sốt một chút: “Diệu ca, nhớ điều gì?”
Sở Diệu: “Bạch Nguyệt Quang, nhớ thấy cái tên Bạch Nguyệt Quang ở .” Nói , dậy, thu dọn bộ tình báo trong tay, đưa cho Mạnh Mặc Linh dẫn theo rời khỏi tửu lầu.
“Diệu ca, chúng đang đây?”
“Đặc Giám ty.”
Chẳng bao lâu , cả hai trở về tổng bộ của Đặc Giám ty.
Sở Diệu nhanh chóng xuyên qua từng hàng từng hàng, đó chứa đầy thông tin tình báo từ khắp các nơi ở Đại Sở.
Rất nhanh, rút một quyển sách về tình báo tây bắc.
Trong cuốn sách ghi chép rõ ràng chuyện Bạch Nguyệt Quang và Hắc Liên Hoa loại bỏ mật thám Bắc Yến đang ẩn giấu ở Nhung thành và chuyện hai lặng lễ xoá sạch Thiên La môn.
Sở Diệu nội dung tình báo trong quyển sách vài : “Bạch Nguyệt Quang, Hắc Liên Hoa.”
Mặc dù Thiên La môn chỉ là một môn phái giang hồ, nhưng bên trong cũng võ giả cửu phẩm, hơn nữa còn ít võ giả thất cửu phẩm, thực tế, thực lực của môn phái cũng thấp, nhưng hai Bạch Nguyệt Quang, Hắc Liên Hoa âm thầm xoá bỏ.