Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 282
Cập nhật lúc: 2025-09-01 12:14:31
Lượt xem: 76
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời Phù Hân cảm thấy ngoại hình béo một chút gì , hếch cằm lên : “Ta như thế gọi là đáng yêu.”
Sở Diệu chọc : “Đáng yêu, ngươi tiếp tục béo thêm , béo thành một cái đầu heo càng đáng yêu.” Hắn cũng thêm gì nữa, lập tức xoay rời .
“Chẳng trách ghét bỏ, như thích mới lạ.” Thời Phù Hân hầm hừ Sở Diệu xa: “Nói giống đầu heo, thấy mới là đầu heo đấy.”
Thời Phù Âm cũng nhíu mày: “Vị Diệu tam công tử thực sự là gì, nhất định tránh xa một chút.”
Thời Phù Hân sửng sốt, hiểu tại địch ý của tỷ tỷ đối với Sở Diệu trở nên sâu sắc như .
Thời Phù Âm: “Hắn ngang nhiên đến Quốc Nữ giám tìm Đông Phương ngũ cô nương như , nếu cuối cùng chuyện hôn nhân giữa hai thành, điều sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Đông Phương ngũ cô nương, nếu thực sự thích , thể như ?”
Thời Phù Hân xoa cằm: “Có lẽ cũng thanh danh của quá kém, cảm thấy Minh Quốc công phủ sẽ đồng ý nên tay thu phục Đông Phương ngũ cô nương một bước, chỉ cần Đông Phương ngũ cô nương gật đầu, thể ôm mỹ nhân về.”
Thời Phù Âm càng nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày hơn nữa: “Chỉ nghĩ đến bản mà suy xét cho Đông Phương ngũ cô nương, nhân phẩm của .”
Thời Phù Hân gật đầu tán thành: “ là .”
Thời Phù Âm dặn dò một nữa: “Sau gặp , nhất định tránh càng xa càng .” Sau khi Thời Phù Hân gật đầu, hai tỷ mới lên xe ngựa đến Quốc Tử giám chờ Thời Định Hạo.
Hai tỷ chờ bao lâu thì thấy một Thời Định Hạo khỏi Quốc Tử giám.
Thấy chỉ một mà thấy Triệu tiểu công tử, Thời Phù Hân kinh ngạc hỏi: “Cửu Lang, Triệu tiểu ca ?”
Thời Định Hạo chút rủ rũ, lập tức trả lời, khi lên xe ngựa mới rầu rĩ vui : “Triệu Thịnh Hào đá cầu với khác .”
Thời Phù Hân nàng ngạc nhiên hơn nữa: “Sao cùng với ?”
Sắc mặt Thời Định Hạo suy sụp: “Bọn họ dẫn cùng.”
Thời Phù Hân và Thời Phù Âm đồng thời sửng sốt, vội vàng đưa mắt một cái.
Không cần hỏi cũng , Thời Định Hạo chắc chắn cũng gặp vấn đề tương tự như các nàng, khác xa lánh.
Lúc , Thời Định Hạo cảm thấy đau lòng: “Đệ còn tưởng rằng và đều trở nên quen thuộc, nhưng ngờ bọn họ căn bản thực sự tiếp nhận .”
Thời Phù Hân hỏi: “Cửu Lang, Triệu tiểu ca chơi đá cầu cùng với những nào?”
Thời Định Hạo buồn bực : “Chính là những thiếu gia công tử của Hầu phủ, Quốc công phủ trong lớp .” Nói , về phía Thời Phù Hân và Thời Phù Âm: “Bình thường và trò chuyện với vui, tại lúc đá cầu bỏ mặc ?”
Thời Phù Hân: “Triệu tiểu ca cũng chủ động gọi ?”
Thời Định Hạo: “Hắn cũng nhất thời Điền Tư Trạch của Đông Thăng bá phủ gia gọi , đó căn bản đội đá cầu gì đó.”
Thời Phù Hân hỏi: “Có những trong đội đá cầu đều xuất từ các gia tộc huân quý ?”
Thời Định Hạo suy nghĩ một chút gật đầu: “Vâng, gia thế kém nhất trong đội đá cầu cũng xuất từ nhà quan viên từ tam phẩm.”
Thời Phù Hân bừng tỉnh hiểu : “Cửu Lang, bọn họ cho chơi cùng là vì gia thế của chênh lệch với bọn họ.”
Thời Định Hạo hiểu: “Đệ cũng là công tử nhà bá phủ mà.”
Thời Phù Hân: “Giữa bá phủ và bá phủ cũng sự khác biệt, nhà chúng chỉ danh xưng bá phủ, bất cứ nhân vật thực quyền nào, trong mắt những đó, chúng giá trị.”
Thời Định Hạo tỏ vẻ tán thành: “ giá trị mà, khinh công của lợi hại, là thích hợp để đá cầu nhất.”
Thời Phù Hân im lặng một chút : “Khinh công của tồi, nhưng đối với những đó mà , thắng thua ở trong trò chơi đá cầu hề quan trọng, đó chẳng qua cũng chỉ là một phương thức giao lưu để gia tăng tình cảm mà thôi.”
Thời Định Hạo nản lòng, nhưng vẫn nhịn lẩm bẩm: “Bình thường chơi khá hoà thuận với bọn họ mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-282.html.]
Thời Phù Hân: “Có một quan hệ, ăn cơm đùa cùng với cũng , nhưng tiến sâu thêm một bước thì , tiến giữa vòng thì dùng giá trị tương ứng để trao đổi.”
“Rõ ràng, của lúc thể đủ giá trị để bọn họ đưa chơi cùng.”
Thời Định Hạo nhíu mày: “Vậy bây giờ, vẫn chơi đá cầu?”
Thời Phù Hân: “Đệ thể tự tổ chức một đội đá cầu mà, Quốc Tử giám nhiều tử như , khó thể tìm một đội đá cầu ? Nếu đủ giỏi, dẫn dắt một đội đá cầu đánh thắng đó, gì cản nổi thì chừng, những từ chối hôm nay sẽ ngược trở cầu xin tham gia đội bọn họ đấy.”
Hai mắt Thời Định Hạo sáng lên: “ , thể tự thành lập một đội mà.”
Thấy khôi phục dáng vẻ ha hả, Thời Phù Hân và Thời Phù Âm đưa mắt mỉm .
Nửa canh giờ , ba tỷ trở về bá phủ.
Lúc ngang qua Ý Tường đường, bọn họ phát hiện các cô nương Thời gia đều đang tụ tập trong viện.
“Hôm nay các học ?”
Nhị cô nương Thời Phù Nguyệt thấy ba Thời Phù Âm trở về, bèn : “Hôm nay Bảo Ninh hầu phu nhân đến chơi, tổ mẫu bảo chúng đến đây gặp khách.”
Vừa dứt lời, An ma ma mỉm đến, trong tay bưng một cái khay, bên trong đặt hai duỗi vòng cổ trân châu và một cây bút lông sói.
“Tam cô nương, lục cô nương, đây là lễ vật gặp mặt Bảo Ninh hầu phu nhân chuẩn cho các ngài, cây bút lông sói là của Cửu gia.”
Thời Phù Hân nhận lấy chiếc vòng cổ trân châu, tò mò An ma ma: “Mọi đều ?”
An ma ma mỉm gật đầu: “Tất cả đều , mỗi một cô nương trong nhà đều nhận một vòng cổ trân châu, các thiếu gia đều nhận một cây bút lông sói.”
Nghe , Thời Phù Hân nhướn mày, Thời gia ít thiếu gia cô nương, vị Bảo Ninh hầu phủ đến bá phủ một chuyến cũng tiêu tốn nhiều.
Thời buổi , nếu chút của cải thì ngay cả việc thăm nhà cũng ngại ngùng thôi.
“Bảo Ninh hầu phu nhân đến đây gì ?”
An ma ma: “Bảo Ninh hầu thái phu nhân và lão phu nhân là bằng hữu cũ, Bảo Ninh hầu phu nhân mặt bà bà đến đây vấn an lão phu nhân.”
Thời Phù Hân gật đầu, cũng hỏi thêm gì nữa?
Bằng hữu cũ?
Đã nhiều năm như , bây giờ đột nhiên đến nhà, lẽ chỉ là viếng thăm.
Sau khi thỉnh an Thời lão phu nhân xong, Thời Phù Hân lập tức trở về Lãm Nguyệt lâu, mới trở về thư phòng, tiếp tục vùi đầu biên soạn sách huấn luyện y thuật.
Sắp đến giờ cơm tối, Bình Yên bước gọi Thời Phù Hân: “Cô nương, tứ phu nhân phái tới truyền lời, là đồ ăn chuẩn xong, bảo ngài qua đó sớm một chút.”
Thời Phù Hân “ừ” một tiếng, xong một chữ cuối cùng mới đặt bút xuống.
Bình Yên bước đến thu dọn mặt bàn, thu dọn : “Cô nương, hôm nay Bảo Ninh hầu phu nhân đến nhà là xin Thời lão phu nhân hà bao.”
Thời Phù Hân đang rửa tay, thấy những lời cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Hà bao?”
Bình Yên gật đầu: “Chính là hà bao mà khi cô nương hồi phủ tặng cho .”
Thời Phù Hân “ồ” một tiếng: “Tổ mẫu cho ?”
Bình Yên: “Cho, cho hai cái.”
Thời Phù Hân : “Nếu như , hôm nay Bảo Ninh hầu phủ cũng tốn tiền.”
Lúc đầu, Bình Yên còn hiểu rõ Thời Phù Hân ý gì, nhưng khi thấy Thời Phù Hân bàn trang điểm đùa nghịch với chiếc vòng cổ trân châu do Bảo Ninh hầu tặng, nàng lập tức hiểu rõ.