Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 269

Cập nhật lúc: 2025-08-31 15:44:53
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tỷ tỷ, vẫn là tỷ xinh hơn.”

Thời Phù Hân tỷ tỷ trong bộ đồ màu đỏ, khí khái mất vẻ của một nữ nhi gia.

Thời Phù m khí phách trả lời một câu: “Ta đến để luận võ chứ để so sánh sắc .”

Thời Phù Hân và Thời Định Hạo đồng thời giơ ngón tay cái lên.

Thời Phù Hân mấy hứng thú với vị thiếu cung chủ của Phiếu Miễu cung lắm, : “Tỷ tỷ, còn bao lâu nữa mới đến lượt tỷ phá vỡ võ trận.”

Thời Phù m: “Chờ thêm một lát nữa, phía còn mấy đấy.”

Trong cửu cung cách võ trận của Quốc nữ giám, mỗi một ô vuông rộng tới một trăm mét vuông, trong đó ba võ giả, chín ô vuông là hai mươi bảy võ giả.

Các võ giả trong mỗi một ô vuông sẽ phối hợp với tạo thành tam giác trận; Giữa các ô vuông liền kề cũng bày trận; Cứ thế, chín ô vuông sẽ tạo thành trận pháp trong trận pháp.

Bất cứ nào tiến cửu cung cách, khó thể thoát ngoài.

Muốn thành công trúng tuyển, việc phá vỡ cửu cung cách vẫn còn đủ, các tử còn để dấu vết tấm bia đá cửu cung cách.

Trên tấm bia đá nhiều dấu vết, chưởng ấn, quyền ấn, vết kiếm, vết đao, vết voi, còn vài chiếc đinh sắt.

Vì thế thể thể thấy , các nữ tử thiện võ mà Quốc Nữ giám nhận cũng ít.

Thời Phù Hân thấy còn đợi thêm một lát nữa, bèn với Thời Phù m: “Tỷ tỷ, đến các địa điểm thi khác xem thử, lát nữa khi lượt tỷ, sẽ đến cổ vũ cho tỷ.”

Thời Phù m đang định gật đầu đồng ý thì thấy lão sư khảo hạch chịu trách nhiệm võ trận đến cái tên Nhậm Như Tuyết, đó thấy Nhậm Như Tuyết đến cửu cung cách võ trận.

“Đến lượt Nhậm Như Tuyết xông võ trận.”

“Thiếu cung chủ của Phiếu Miểu cung, võ công của nàng chắc chắn lợi hại đúng ? Các tử ghi danh đó đều khiêng , nàng chỉ là đầu tiên, mà sẽ là duy nhất thông qua.”

Nhìn thấy Nhậm Như Tuyết bước lên sân khấu, Thời Phù Hân cũng xem võ công của vị đồ tôn của tuyệt điên tông sư , nên rời .

Trong cửu cung cách, Nhậm Như Tuyết cầm kiếm đó, chiếc váy dài màu trắng trung bay trong gió, cộng thêm dung mạo xinh xuất trần như tiên, nàng mới lên sân khấu, xung quanh võ trận chật kín vây xem.

“Cạch!”

Thanh trường kiếm tút khỏi vỏ, Nhậm Như Tuyết phóng khoáng tự nhiên bắt đầu xông võ trận, tất cả vây xem đều khỏi nín thở chằm chằm.

Một khắc , Thời Phù Hân chút thất vọng rời khỏi khu vực võ trận.

Khinh công của Nhậm Như Tuyết còn , chiêu thức xuất kiến cũng khá xinh , nhưng đối với Thời Phù Hân- Một thích những thứ dây dưa dài dòng, chỉ cần tay là một đòn chí mạng mà thì điều quá lề mề.

Hoàn thể thấy sự ác liệt và nguy hiểm trong các chiêu thức so tài của một cao thủ, chỉ thể hiện những đường kiếm hoa lệ màu mè.

Đây là phá vỡ võ trận ?

Rõ ràng là màn trình diễn kiếm thuật của Phiếu Miểu cung!

Thời Phù Hân coi thường màn đấu pháp kiểu , nhưng những khác yêu thích vô cùng, thỉnh thoảng còn phát từng đợt cảm thán.

Trên Nhạc Dương lâu, thấy Thời Phù Hân ngược dòng rời khỏi khu vực võ trận, Sở Diệu nhướng mày.

Nàng hứng thú với màn phá vỡ võ trận, là… Coi thường Nhậm Như Tuyết?

Sở Diệu lướt qua Nhậm Như Tuyết đang nhanh chậm, thành thạo so chiêu với các võ giả trong cửu cung cách, cũng nhanh chóng chuyển dời tầm mắt.

Hắn cũng thích kiểu đấu pháp khoa chân múa tay , nhưng Nhậm Như Tuyết thể trấn áp các võ giả trong cửu cung cách để chiến đấu theo tiết tấu của , nàng cũng chút bản lĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-269.html.]

Sau khi rời khỏi khu vực võ trận, Thời Phù Hân dạo quanh các khu vực khảo hạch khác một vòng.

Các khu vực như thư pháp, hội hoạ, cờ nghệ gì đó nàng chỉ lướt qua một chút, cũng lâu, mãi cho đến khi thấy một toà cung điện điêu khắc gỗ cao chín tầng trong một khu vực khảo hạch khác, nàng mới dừng bước.

Toà cung điện điêu khắc gỗ cao chừng một mét, bất kể là bản toà cung điện núi giả, cây cỏ và bên trong, tất cả đều điêu khắc sinh động như thật.

Điều quan trọng nhất chính là, bên trong còn một chiếc xe bay thể tự chuyển động và dòng nước chảy xuôi quanh núi giả, các cửa sổ ở khắp nơi cũng thể tự động đống mở.

Ngoại trừ diện tích thu nhỏ thì nó trông giống như một toà cung điện thực sự.

“Tay nghề thực sự vô cùng tinh xảo.”

Thời Phù Hân nhịn khen ngợi một câu, đó thấy một giọng khách khí.

“Đa tạ vì khích lệ.”

Thời Phù Hân chuyển dời tầm mắt khỏi cung điện bằng gỗ thì thấy một thiếu nữ áo vàng chừng mười hai mười ba tuổi, trạc tuổi nàng đang mỉm .

“Toàn cung điện khắc gỗ là do ngươi ?”

Người thiếu nữ áo vàng mỉm gật đầu: “Ừ.”

Thời Phù Hân : “Chúc mừng ngươi đậu Quốc Nữ giám.”

Trên mặt thiếu nữ áo vàng loé lên một tia kinh ngạc, ngay đó nhanh chóng phục hồi tinh thần, mỉm trả lời: “Cùng vui cùng vui.”

“Ta xem những nơi khác, đây.”

Thời Phù Hân một tiếng đến các địa điểm khảo hạch khác.

Nhìn nàng rời , thiếu nữ áo vàng cúi ấn chiếc xích đu mới xong trong cung điện khắc gỗ, với nha bên cạnh: “Tổ phụ sai, ở kinh thành thực sự là nhân tài đông đúc.”

Nha : “Vị cô nương đánh đàn tồi, nhưng vẫn thể bằng cô nương , tài năng điêu khắc gỗ của cô nương chính là thiên kim khó cầu.”

Người thiếu nữ áo vàng bật : “Ca khúc của cũng là thiên kim khó cầu.”

Nha : “Ý của nô tỳ , ý nô tỳ là, cô nương thể kiếm nhiều tiền bằng cách chạm khắc gỗ, còn vị cô nương thể kiếm tiền bằng cách chơi đàn.”

Người thiếu nữ áo vàng bật : “Càng càng thái quá, khác , là tiểu thư bá phủ, thiếu tiền .”

Nha tán thành lắc đầu: “Tiền của bá phủ là của bá phủ, cũng là của vị cô nương , nô tỳ cảm thấy tiền bạc do kiếm mới gọi là sảng khoái, cho nên nàng thể so sánh với cô nương.”

Người thiếu nữ áo vàng mỉm gì, thấy tiếng hoan hô vang lên từ khu vực võ trận, nàng chỉ nhàn nhạt thoáng qua, đó cúi đầu tiếp tục điêu khắc gỗ trong tay.

Kinh thành đúng là nhân tài đông đúc!

Thời Phù Hân cũng thốt một câu cảm thán như , lúc , nàng đang một chiếc bình thuỷ tinh trong suốt, khó thể kìm nén sự kinh ngạc hoa lan bên trong.

Trong bá phủ trồng ít hoa lan, sở dĩ nàng ngạc nhiên như là vì nó mọc lên ở trong nước.

Trời ạ, cổ đại cũng thể trồng trọt mà cần đất!

“Có thể trồng hoa trong nước, lẽ các ngươi cũng thể trồng lương thực đúng ?”

Đỗ Tử Toàn đang nghểnh cổ xem màn náo nhiệt ở khu vực võ trận, đột nhiên thấy câu hỏi , nàng lập tức đầu , thấy Thời Phù Hân, nàng mỉm một câu: “Là ngươi ?”

Nghe thấy giọng điệu quen thuộc , Thời Phù Hân sửng sốt một chút: “Chúng quen ?”

Đỗ Tử Toàn mỉm : “Ngươi quen , nhưng quen ngươi.” Thấy Thời Phù Hân lộ vẻ hoang mang, nàng mỉm giải thích : “Lúc đầu, dựa chậu hoa lan trong nước để dành vị trí thứ nhất trong kỳ khảo hạch tử năng khiếu, nhưng ngờ ca khúc cầm tiêu hợp tấu của ngươi và ngươi đánh bại.”

Loading...