Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 259
Cập nhật lúc: 2025-08-31 15:44:43
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng thượng Thời Chính Hoà đang nghiêm túc trả lời, cảm thấy giống như ông đang khoe khoang, nhưng vẫn chút nghi hoặc: “Ngươi chắc chắn những thứ đó đều là võ công bí tịch?”
Thời Chính Hoà gật đầu: “Chắc là , bên trong công phu nội gia, cũng công phu ngoại gia, đây võ công của thuộc hạ lợi hại giống như bây giờ, tất cả đều là do luyện tập quyền pháp, chân pháp theo bí tịch , nên mới tiến bộ từng chút một.”
Đoan vương cũng tỏ vẻ tin: “Võ công bí tịch là thứ dễ dàng luyện tập như , mấy hài tử của ngươi cứ thế tự học thành cao thủ?”
Thời Chính Hoà: “Cũng là tự học, thuộc hạ trưởng tử rằng, vài khi chúng nó luyện gõ sa mạc, gặp một cao nhân, vị cao nhân chỉ điểm cho chúng nó mấy .”
Hoàng thượng và Đoan vương đưa mắt một nữa, lúc , hai vẫn thể những gì Thời Chính Hoà là thật giả.
Nếu là sự thật, tất cả thứ khỏi quá trùng hợp.
Nếu là giả, Thời Chính Hoà giống như đang dối, hơn nữa lẽ ông cũng gan phạm tội khi quân.
Đoan vương sắc mặt của Hoàng thượng, đó hỏi: “Những võ công bí tịch chắc là vẫn còn đúng ?”
Thời Chính Hoà gật đầu: “Vẫn còn, lúc hồi kinh, chúng thuộc hạ cũng mang theo, bây giờ vẫn đặt trong thư phòng của hai nhi tử của thuộc hạ.”
Hoàng thượng mỉm : “Có thể cho trẫm mượn xem một chút ?”
Thời Chính Hoà nào dám để ý, vội vàng lắc đầu: “Sau khi trở về, thuộc hạ sẽ lập tức đưa những bí tịch đó cung.”
Hoàng thượng mỉm về phía Đoan vương: “Hoàng cùng một chuyến !”
Đoan vương vội vàng : “Thần cũng đang ý định như , thực sự bao giờ thấy mấy chục cuốn võ công bí tịch cùng một lúc.” Nói , về phía Thời Chính Hoà vẫn đang quỳ mặt đất: “Đi thôi, bổn vương cùng ngươi đến Võ Xương bá phủ một chuyến.”
Thời Chính Hoà gật đầu, đang định dậy thì Hoàng thượng : “Tại ngày hôm qua ngươi cho Nam Trung tổng đốc qua cầu?”
Vừa thấy những lời , Thời Chính Hoà sợ tới mức quỳ gối xuống đất một nữa, căng thẳng trả lời: “Hồi bẩm Hoàng thượng, bảo vệ trị an bắc thành là chức trách của Binh Mã ty, thể cưỡi ngựa phố xá sầm uất là luật lệ của triều đình.”
Hoàng thượng : “Ngươi trách nhiệm, trẫm hỏi ngươi, nếu ngươi sở hữu võ công cao cường như , tại ở biên quan phụng sự đất nước?”
Trong lòng Thời Chính Hoà căng thẳng, suy nghĩ một chút lập tức trả lời: “Hồi bẩm Hoàng thượng, thuộc hạ ở bên thê nhi nhiều hơn nữa.”
Không hề cố ý tố khổ, trực tiếp những suy nghĩ trong lòng , tìm một lý do đường hoàng nào đó lừa gạt, Hoàng thượng nhướn mày Thời Chính Hoà đang quỳ rạp mặt đất, : “Được , dẫn Đoan vương đến Võ Xương bá phủ lấy bí tịch !”
Lúc , Thời Chính Hoà mới nơm nớp lo sợ dậy, theo phía Đoan vương rời khỏi Càn Thanh cung, khi bước cổng lớn cung điện mới ngạc nhiên phát hiện cả đổ đầy mồ hôi lạnh.
Đoan vương mỉm Thời Chính Hoà đang lau mồ hôi trán, an ủi một câu: “Những mới gặp thánh nhân đều như cả, quen thì sẽ thôi.”
Nói , ha ha vài tiếng, hài lòng vỗ bả vai Thời Chính Hoà, : “Lần xem như ngươi mang thể diện cho Binh Mã ty trưởng, ngươi thưởng gì thì cứ với buổn vương, nếu thể thoả mãn, bổn vương nhất định sẽ thoả mãn.”
Nghe thấy câu , Thời Chính Hoà chút khó hiểu: “Ý của vương gia thuộc hạ hiểu lắm.”
Đoan vương bật lắc đầu: “Nói thật cho ngươi , từ lâu bổn vương những quan viên địa phương tuân thủ quy củ đó mắt , sớm thu thập bọn họ, nhưng bên cạnh đám đều mang theo cao thủ, của Binh Mã ty thể đánh , cho nên chỉ thể mở một mắt, nhắm một mắt.”
“Ngươi đánh với cầu Thạch Động ngày hôm qua là ai ?”
Thời Chính Hoà lắc đầu.
Đoan vương : “Người nọ là Đoạn Phong- Nghĩa tử của Nam Trung tổng đốc, là một cao thủ cửu phẩm, hơn nữa còn là đỉnh cấp, sở hữu chưởng pháp xuất thần nhập hoá, ngờ ngươi cản .”
“Ngươi cho rằng tại Nam Trung tổng đốc chủ động né tránh? Một sai nha thể ngăn cản một cao thủ cửu phẩm, lưng chắc chắn hậu thuẫn.”
Thời Chính Hoà im lặng một chút : “Vậy thì Nam Trung tổng đốc đoán sai , lưng thuộc ha ai cả.”
Đoan vương bất mãn hừ một tiếng: “Tại lưng ngươi ai, ngươi là của Binh Mã ty, bổn vương chính là chỗ dựa lưng ngươi.”
Thời Chính Hoà: “Ồ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-259.html.]
Ồ?
Như là xong ?
Nghe thấy Thời Chính Hoà “ồ” một tiếng, Đoan vương lập tức mắt to trừng mắt nhỏ với ông , tức giận nên lời, đây là câu trả lời của một khúc gỗ đấy.
...
Trước cửa cung, Thời tổng quản dẫn theo mấy gã sai vặt của Thời phủ sốt ruột chờ đợi, cẩn thận né tránh các quý nhân cửa cung.
“Ra ngoài !”
Thời Dũng tinh mắt, Thời Chính Hoà mới ngoài, phát hiện.
Thời tổng quản thấy Đoan vương và Thời Chính Hoà cùng , vội vàng chạy đến chào hỏi.
“Vương gia, chúng sẽ cưỡi ngựa xe ngựa?”
“Cưỡi ngựa là một công việc tay chân, ngươi thấy bổn vương là sẽ những việc phí sức như ? Đi xe ngựa?”
Thời Chính Hoà thấy Thời tổng quản hề chuẩn xe ngựa, khỏi chút khó xử: “ thuộc hạ chuẩn xe ngựa.”
Đoan vương: “Bổn vương cũng xe ngựa của , coi như ngươi may mắn, cùng với bổn vương , bổn vương cho ngươi , bổn vương là dễ dàng mời khác cùng xe ngựa .”
Thời tổng quản ngẩn theo Thời Chính Hoà theo phía Đoan vương lên chiếc xe ngựa năm giá dừng cửa cung .
“Vương gia sắp đến bá phủ, nhanh, lập tức hồi phủ báo cho lão thái gia và lão phu nhân.”
…
Việc Đoan vương sắp đến bá phủ khiến của Thời gia trở tay kịp, kịp chuẩn những thứ khác, các chủ tử của Thời gia mới đổi quần áo gặp khách xong thì gác cổng đến báo, rằng xe ngựa của Đoan vương đến phía đông con phố Trường Nhạc.
Thời lão thái gia vội vàng dẫn theo Thời Chính Đức và mấy tôn tử cổng lớn nghênh đón.
Đối với Võ Xương bá phủ, Đoan vương nhiều ấn tượng lắm, khi vụ án Nhiếp Chính vương xảy , vẫn còn nhỏ, đó Võ Xương bá phủ trở nên yên lặng, cũng cơ hội tìm hiểu.
Khi chiếc xe ngựa dừng cửa bá phủ, thấy Thời lão thái gia mái tóc hoa râm, Đoan vương vẫn nể mặt chuyện với Thời lão thái gia một lúc lâu.
“Hoàng thượng vẫn còn đang chờ ở trong cung.”
Đoan vương Thời Chính Hoà: “Đưa bổn vương lấy võ công bí tịch !”
Võ công bí tịch?
Mấy Thời lão thái gia hiểu gì cả, thấy Thời Chính Hoà dẫn Đoan vương đến Tùng Phong quán, ông cũng theo.
Tùng Phong quán.
Lúc khi bá phủ chia sân viện cho Thời Định Hiên và Thời Định Hạo ở, nó chỉ là một viện tử hai sân bình thường, lúc , sân thứ nhất hai dùng nơi tiếp khách và nghỉ ngơi, còn sân thứ hai cải tạo thành võ trường luyện võ.
Vừa mới bước sân viện thứ hai, đập tầm mắt chính là một đống cọc gõ với chiều cao đồng nhất và đủ loại đao thương côn bổng.
“Hai nhi tử của ngươi chăm chỉ.”
Đoan vương mỉm khen ngợi một câu.
Thời Chính Hoà trả lời: “Đại nhi tử của thuộc hạ tương đối chăm chỉ, còn về phần tiểu nhi tử… Bình thường tương đối ham chơi.”
Đoan vương cho rằng ông đang khiêm tốn: “Ngươi đừng quá khắt khe, hai nhi tử của ngươi vẫn còn nhỏ tuổi, ham chơi cũng là chuyện bình thường.”
Trong lúc chuyện, đoàn thư phòng.
“Vương gia, đây chính là những thứ thần .”