Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 238
Cập nhật lúc: 2025-08-30 13:48:44
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nam Hoà bá thở dài: “Cứu mạng quan trọng, nếu vị Tái Hoa Đà thực sự bản lĩnh, việc chúng phá cửa xông lẽ sẽ khiến ông vui.”
Võ An hầu nhạo: “Bản hầu sẽ sợ một du y giang hồ ?”
Nam Hoà bá chút bất đắc dĩ: “Hầu gia đương nhiên sợ, nhưng nữ nhi của chúng vẫn đang chờ cứu giúp đấy.”
Khuyên can mãi, Võ An hầu mới theo Nam Hoà bá khỏi Tái Hoa Đà cư.
Người của hai phủ mới bước thì thấy trong viện vang lên động tĩnh, ngay đó, một tiểu đạo sĩ với sắc mặt lạnh lùng bước .
Võ An hầu, Nam Hoà bá: “…”
Trong viện rõ ràng ai, tiểu đạo sĩ từ xuất hiện ?
Tiểu đạo sĩ tức giận : “Là ai đ.â.m hỏng cánh cửa nhà ?”
Nam Hoà bá : “Là do chúng cẩn thận phá hỏng, chúng sẽ lập tức cho sửa .” Nói , ông đưa mắt hiệu với hạ nhân bá phủ một cái, của bá phủ lập tức bước đến sửa cửa.
Tiểu đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh ngực: “Ta , các ngươi đến đây để xin thuốc giải, vốn dĩ chỉ cần một ngàn lượng bạc là các ngươi thể lấy thuốc giải , nhưng…”
“Các ngươi dám xông nhà riêng, còn đ.â.m hỏng cánh cửa nhà , thật đáng giận, bây giờ giá cả của thuốc giả tăng lên, hai ngàn lượng một viên.”
Nghe thấy câu , cho dù Võ An hầu và Nam Bá hầu quan tâm đến chuyện tiền bạc nữa sắc mặt cũng tối sầm .
Bọn họ thiếu tiền, nhưng bọn họ cũng coi tiền như cỏ rác.
Võ An hầu lạnh lùng tiểu đạo sĩ: “Ngươi chúng là ai ? Dám dùng chiêu tống tiền lừa gạt lên đầu chúng , ngươi sống nữa ?”
Tiểu đạo sĩ lập tức bày sắc mặt sợ hãi, khoa trương vỗ vỗ ngực: “Ôi trời, sợ quá, sợ chết.” Sau đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
“Võ An hầu, nếu ông còn dám uy h.i.ế.p một nữa, sẽ bán thuốc giải cho ông.”
Võ An hầu tức giận thôi, Nam Hoà bá thấy ông còn gì đó, vội vàng bước đến ngăn cản: “Lấy thuốc giải .”
Võ An hầu kìm nén lửa giận trong lòng, hiệu cho tuỳ tùng lấy tiền .
Lúc , tiểu đạo sĩ mở miệng, Nam Hoà bá: “Ông, hai ngàn lượng một viên thuốc giải.” Sau đó về phía Võ An hầu: “Còn ông, bỏ ba ngàn lượng.”
Trước khi Võ An hầu thốt lên những lời hung ác một nữa, tiểu đạo sĩ chỉ tay về phía khẩu hiệu bên cạnh cửa: “Đừng doạ , ông hãy cho rõ, thích trị trị, nếu ông còn dám những lời vô nghĩa nữa thì sẽ bán thuốc giải cho ông .”
“Độc của con chồn Xích Diễm, chỉ cần bắt đầu nổi vết nhiệt thì chứng tỏ hoả độc xâm nhập lục phủ ngũ tạng, nếu giải độc thì cứ chờ c.h.ế.t .”
Nam Hoà bá ôm chặt lấy Võ An hầu, hiệu cho quản gia nhanh chóng đưa tiền.
Một khắc tiểu đạo sĩ còn tỏ lạnh lùng hờ hững, khi nhận ngân phiếu, nàng lập tức hớn hở : “Hoan nghênh đến, bất cứ chứng bệnh khó chữa nào nữa, đảm bảo khi dùng thuốc sẽ khỏi.”
“Nhớ kỹ, đừng phá hỏng Tái Hoa Đà cư, sư phụ nhà du ngoạn đến tận đây, khó khăn lắm mới hứng thú mở Tái Hoa Đà cư, các đừng mà chọc ngài tức giận bỏ chạy.”
Nói , nàng đưa hai bình sứ cho hạ nhân bá phủ, đó xoay viện.
Lúc , Nam Hoà bá mới buông Võ An hầu .
Đã nhận thuốc giải, Võ An hầu còn kiêng kỵ gì nữa, lập tức xông vọt sân.
khi tìm kiếm một vòng, trong viện nào cả.
Lúc nãy tiểu đạo sĩ thực sự xuất hiện từ trong khí?
Cuối cùng, trong mắt Võ An hầu cũng loé lên một chút kiêng kỵ, thể biến mất thấy bóng dáng ở mặt một võ giả cửu phẩm như ông , đối phương chắc chắn là một cao thủ.
“Hầu gia, cứu quan trọng, về phủ đây.”
Nam Hoà bá lãng phí thời gian, lập tức cưỡi ngựa dẫn theo rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-238.html.]
Võ An hầu tiểu viện mắt, đó cũng trầm mặt rời .
Sau khi của hai bên rời , hai tiểu đạo sĩ lập tức từ con ngõ nhỏ bên cạnh.
“Phát tài , phát tài , vốn tưởng rằng chỉ thể kiếm hai ngàn lượng bạc, ngờ còn kiếm thêm ba ngàn lượng, tỷ tỷ, tỷ thực sự tuyệt.”
Thời Phù Hân tươi đến mức hai mắt híp thành một kẽ hở: “Ta là Tái Hoa Đà đường đường chính chính, bọn họ dám phá hỏng cảnh cửa nhà chúng , đương nhiên dạy cho bọn họ một bài học.”
Võ An hầu và Nam Hoà bá trở về phủ, lập tức cho nữ nhi của uống thuốc giải.
“Hạ sốt , hạ sốt , cô nương hạ sốt .”
Sau khi nha bẩm báo, sắc mặt Võ An hầu chấn động, nữ nhi ông chỉ mới uống thuốc giải chừng một khắc, dược hiệu thực sự quá .
Chẳng lẽ tên Tái Hoa Đà đúng là thần y?
Ngày thứ hai khi uống thuốc giải, hai vị cô nương thể ăn cơm, ngày thứ ba thể xuống đất .
Lúc , của hầu phủ và bá phủ mới thở phào nhẹ nhõm.
…
Cửa ải cuối năm thường xuyên qua , chuyện hai vị cô nương của Võ An hầu phủ và Nam Hoà bá phủ tìm đường sống trong chỗ c.h.ế.t đều nghị luận.
“Tái Hoa Đà… Thực sự lợi hại như ?”
“Lợi hại hơn nữa chính là chi phí chữa bệnh của ông , mỗi xem bệnh tốn năm trăm lượng bạc, tiền thuốc tính riêng, còn cao hơn chi phí của Triển thần y, thực sự là ăn cướp tiền.”
“Thu phí cao như thì tìm đến Triển thần y còn hơn, ai xem tiền như cỏ rác chứ.”
Triều Dương môn, một chiếc xe ngựa cũ kỹ rách nát lắc lư tiến , cuối cùng ngừng con đường Thái Hoa, gần cánh cổng phía đông Hoàng thành nhất.
Những sống ở cánh cổng phía đông Hoàng thành đều là quan to huân quý, chỉ ngoại trừ một phủ, đó là Triển phủ của Triển thần y.
Triển phủ.
Triển Phi duỗi eo bước khỏi chiếc xe ngựa cũ nát, phủ hỏi quản gia phủ chào đón : “Trong thời gian ở đây, trong kinh thành xảy chuyện gì thú vị ?”
Quản gia mỉm : “Có một chuyện, An Nghiệp phường ở ngoại thành đột nhiên xuất hiện một Tái Hoa Đà, ông chữa khỏi bệnh cho hai vị cô nương chồn Xích Diễm cắn của Võ An hầu phủ và Nam Hoà bá gia.”
Triển Phi : “Tái Hoa Đà… Khẩu khí thật lớn.”
Quản gia tiếp: “Không chỉ khẩu khí lớn mà giá cả còn ghê gớm hơn.” Nói , ông kể chuyện Võ An hầu và Nam Hoà bá đến nhà mua thuốc giải.
“Cái gì, hai viên thuốc giải hoả độc của con chồn Xích Diễm bán với giá năm ngàn lượng bạc?”
Triển Phi mở to hai mắt.
Được , một tăng giá hơn cả đến kinh thành!
Bệnh tình của hai vị cô nương nhà Võ An hầu phủ và Nam Hoà bá phủ chuyển biến , điều khiến Nguỵ gia và Thời gia cũng thở phào nhẹ nhõm một .
Chỉ cần chuyện gì, việc vẫn còn con đường cứu vãn.
Mặc dù Tống gia và Uông gia từng đến Thời gia gây chuyện, nhưng Thời đại phu nhân vẫn quyết định đích mang theo lễ vật đến nhà xin , dù thế nào nữa thì con chồn Xích Diễm cũng là của nhà bọn họ, hơn nữa còn là do nữ nhi bà đưa đến bãi săn.
Ngay khi Thời đại phu nhân đang dẫn chọn lựa lễ vật thì Dư ma ma- ma ma hồi môn của Thời Ngọc Hoa đến.
“Cái gì? Bảo chúng trả tiền mua thuốc giải?”
Thời đại phu nhân ngạc nhiên Dư ma ma đang tỏ vẻ mất tự nhiên mặt.
Võ An Hầu phủ và Nam Hoà bá phủ bỏ năm ngàn lượng giá trời để mua hai viên thuốc giải từ chỗ Tái Hoa Đà gì đó, chuyện bà cũng đến, nhưng bà thể nào ngờ rằng cuối cùng chi phí rơi xuống đầu .
Dư ma ma vội vàng : “Không để Thời gia bỏ bộ, mà Nguỵ gia một nửa, Thời gia một nửa.”