Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 237
Cập nhật lúc: 2025-08-30 13:48:42
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời Phù Hân thèm quan tâm đến sự lo lắng của đám Thời phủ, sáng sớm hôm , nàng dẫn theo Thời Định Hạo ngoài, khi ngoài, hai còn đến sân viện của thất phòng một chuyến.
“Thất thẩm, thất thúc nhà ?”
Trước sự xuất hiện của Thời Phù Hân và Thời Định Hạo, Thời thất phu nhân và Thời Chính Nghiệp đều kinh ngạc thôi.
Thời Chính Nghiệp hỏi: “Hân tỷ nhi tìm chuyện gì ?”
Thời Phù Hân: “Thất thúc, chỗ thúc nhạc phổ ? Lúc An ma ma trong viện tổ mẫu nhắc đến rằng năm xưa lão tổ tông Thời gia từng thu thập một nhạc phổ nổi tiếng, cất giữ ở chỗ thất thúc, mượn xem một chút.”
Thời Chính Nghiệp khẽ nhướn mày, : “Hân tỷ nhi am hiểu âm luật ?”
Thời Phù Hân rụt rè mỉm : “Biết một chút, thành thạo lắm.”
Thời Chính Nghiệp: “Chỗ đúng là giữ mấy quyển nhạc phổ, nhưng chúng đều tương đối thâm sâu, tất cả đều cất ở đáy rương.” Hàm ý là thể hai tỷ thể xem hiểu bất cứ cái nào.
Thời Phù Hân giả vờ như hiểu, : “Thất thúc, mượn xem.”
Cam Phồn Nhân hỏi thăm rõ ràng chuyện chiêu sinh năng khiếu đặc biệt ở Quốc Tử giám và Quốc Nữ giám, thanh nhạc, nhạc khí, vũ đạo, hội hoạ, thư pháp, cờ nghệ, những thứ đều thể coi là sở trường đặc biệt.
Chỉ cần thể gây ấn tượng mạnh với các giáo dụ chiêu sinh thì thể đạt điều kiện nhập học.
Trong bốn bọn họ, đại ca Thời Định Hiên thi võ cử nên tham gia khảo học.
Tỷ tỷ của nàng thể dựa kiếm thuật để tham gia võ trận cửu cung cách của Quốc Nữ giám; Còn nàng và ngốc từng học đàn, học sáo, nên nhập học thông qua hai cách .
Thời Chính Nghiệp tiểu nha đầu đang mỉm trầm ngâm mặt, im lặng một chút, cuối cùng vẫn dậy đến thư phòng lấy nhạc phổ giúp nàng.
Ông rời , Thời Định Húc lập tức xuống bên cạnh Thời Phù Hân và Thời Định Hạo.
“Lục tỷ tỷ, các tỷ thực sự cách giải độc chồn Xích Diễm ?”
Thời Phù Hân lắc đầu: “Thực sự .”
Thời Định Húc tin: “Chẳng lẽ các tỷ sợ nó cắn ?”
Thời Định Hạo Thời Định Húc một cái : “Con chồn Xích Diễm vẫn luôn nhốt ở trong lồng sắt, thể cắn .”
Khuôn mặt béo mập của Thời Định Hạo nhăn : “Vậy thì bá phủ của chúng xong .”
Thời Định Hạo: “Tại ?”
Thời Định Húc: “Võ An Hầu tiếng là nóng tính, cực kỳ yêu chiều nữ nhi, nếu Tống tam cô nương thực sự xảy chuyện gì, bọn họ chắc chắn sẽ để yên cho nhà chúng .” Nói , thoáng qua Thời Phù Hân.
Thời Phù Hân đến mức vui: “Thập , ánh mắt của là ý gì? Giống như tất cả những chuyện là do tạo thành .”
“Ta hỏi , con chồn Xích Diễm là do đưa đến bãi săn ?”
Thời Định Húc lắc đầu.
Thời Phù Hân hỏi: “Là đưa con chồn Xích Diễm cho mấy Tống tam cô nương chơi ?”
Thời Định Húc lắc đầu một nữa.
Thời Phù Hân hừ lạnh một tiếng: “Ta đưa nó đến bãi săn, cũng là đưa nó cho đám Tống tam cô nương ngắm, thì chuyện liên quan gì đến chứ?”
“Ta chỉ nuôi con chồn Xích Diễm, nhưng phiền đến khác, là bản Thời Phù Lâm và Nguỵ Nhược Tịch ngu xuẩn, tự gây chuyện, các trách bọn họ, ngược cứ bám lấy buông, đây là đạo lý gì ?”
Thời Định Húc cũng cảm thấy hổ khi như : “Ta chỉ cảm thấy chúng là một nhà, một nhà phúc cùng hưởng, hoạ cùng chịu, nếu Võ An hầu phủ và Nam Hoà hầu phủ tìm đến mấy Nhược Tịch biểu tỷ gây rắc rối, chúng cũng hơn là mấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-237.html.]
Thời Phù Hân nghiêng đầu: “Vậy , nhưng bây giờ vẫn còn nhỏ, thể quản những chuyện lớn như thế , thập , nếu thực sự lo lắng, tìm tổ phụ tổ mẫu và bảo hai nghĩ cách mới đúng.”
Thời Định Húc còn gì để .
Thời thất phu nhân ở bên cạnh mỉm mở miệng: “Hân tỷ nhi đừng nóng giận, là thập ngươi chuyện.”
Thời Phù Hân đáp Thời thất phu nhân bằng một nụ ngọt ngào: “Thất thẩm yên tâm , sẽ chấp nhặt với thập , con rộng rãi.”
Thời thất phu nhân và Thời thất lão gia cầm hai cuốn nhạc phổ trở về: “…”
Thời Phù Hân và Thời Định Hạo thấy Thời thất lão gia trở về, bèn bước đến nhận lấy nhạc phổ.
Thấy cuốn nhạc phổ còn dính bụi, khoé miệng Thời Phù Hân giật giật, thực sự là cất đáy rương.
Sau khi mượn nhạc phổ, hai tỷ cáo từ về.
Sau khi bọn họ rời , Thời thất phu nhân mới về phía Thời thất lão gia: “Sao cầm hai cuốn nhạc phổ cho bọn họ? Mặc dù những ca khúc đó là đều do nổi tiếng sáng tác, nhưng nó quá tối nghĩa và khó hiểu, thế gian ít thể chơi .”
Thời thất lão gia nhàn nhạt mỉm : “Hai bọn nó thể hiểu âm luật chứ, thấy cũng chỉ là nhất thời hứng thú nên cầm chơi thôi, những cuốn nhạc phổ khác quá quý, cũng nỡ đưa cho bọn họ bậy.”
…
Sau khi nhận nhạc phổ, hai tỷ trực tiếp đến ngoại thành, khi đến An Nghiệp phường, hai còn cải trang thành tiểu đạo sĩ, cùng Tái Hoa Đà cư.
Đáng tiếc, cả hai đợi từ sáng sớm đến chạng vạn đều chờ đến.
“Tỷ tỷ, chẳng lẽ bọn họ đến?”
“Không , việc điều chế thuốc giải cần sử dụng những loại độc dược tính hàn như độc rắn, độc bò cạp, mấy thứ thể dễ dàng tìm trong một thời gian ngắn.”
“Hôm nay là ngày thứ sáu, Tống tam cô nương và Uông lục cô nương lẽ bắt đầu nổi vết nhiệt, một khi vết nhiệt vỡ , chúng sẽ để sẹo, mẫu của hai chắc chắn thể nhẫn nhịn thêm nữa.”
“Ngày mai, muộn nhất là ngày mai, bọn họ sẽ tìm đến cửa.”
Hai tỷ cũng chờ thêm nữa, trực tiếp trở về Thời phủ.
Hai mới rời bao lâu thì của Võ An hầu phủ và Nam Hoà bá phủ vội vàng đến Tái Hoa Đà cư.
Nhìn thấy hai chữ “đóng cửa” treo cửa, của hai phủ đều nước mắt.
Sáng sớm hôm , Võ An hầu trực tiếp xin nghỉ thượng triệu, ông đích đên Tái Hoa Đà cư một chuyến, cùng với ông còn Nam Hoà bá.
Rõ ràng, cả hai đều đến để xin thuốc.
Sáng sớm ngày hôm qua, Tống tam cô nương và Uông lục cô nương bắt đầu nổi một đám vết nhiệt, dáng vẻ đau đớn của nữ nhi, Võ An hầu và Nam Hoà bá cuối cùng cũng nhịn nữa, buông bỏ sự kiêu ngạo, chuẩn đến chỗ du y giang hồ thử vận may.
“Tái Hoa Đà… Tên tuổi vang đội như , hy vọng thực sự chút bản lĩnh, nếu chậm trễ bệnh tình của nữ nhi , nhất định sẽ san bằng nơi .
Võ An hầu là một nóng tính, ông bên ngoài cửa Tái Hoa Đà cư, hai chữ “đóng cửa” treo phía , chút tức giận : “Sao vẫn còn đóng cửa? Chẳng đây là nơi xem bệnh cứu ? Người , gõ cửa cho .”
Hạ nhân hầu phủ gõ một lúc lâu, trong viện cũng động tĩnh gì.
Võ An hầu kiên nhẫn chờ đợi, trực tiếp sai hộ vệ phía tông cửa, khi cánh cửa phá mở mới bước .
Nam Hoà bá cũng dẫn theo .
“Tại ai?”
Võ An hầu nổi giận: “Tên tiểu đạo sĩ giang hồ dám gạt chúng !”
Nam Hoà bá còn thể coi là bình tĩnh, ông suy nghĩ một chút với Võ An hầu: “Chúng vẫn nên ngoài chờ .”
Võ An hầu nhíu mày, sắc mặt tán thành lắm.