Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 228
Cập nhật lúc: 2025-08-30 13:48:33
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hân tỷ nhi, Lâm tỷ nhi chọc gì Nghĩ đến gia đình bọn họ khác nghị luận chỉ trích một nữa, trong lòng bà căm hận thôi?
Cả nhà kiềm chế một chút chẳng lẽ sẽ c.h.ế.t ?
Mắt thấy tách trống rỗng, Thời Ngọc Hoa nhíu mày : “Chẳng mấy Định Hiên trở về ? Tại vẫn đến đây?” Nói , bà về phía Kim Nguyệt Nga.
“Tứ , , nhưng quản giáo bốn nhi nữ của thật tệ, ở trong nhà thì chống đối trưởng bối; Sau khi ngoài trêu chọc quý nhân, hừ, bọn chúng thật lợi hại.”
Nhìn thấy sắc mặt của Kim Nguyệt Nga trắng bệch hơn một phần, trong lòng Thời Ngọc Hoa sảng khoái thôi, lúc bà chỉ xin mấy hà bao, nhưng cả nhà bộ tịch sức từ chối, dù thế nào nữa bà cũng áp chế khí thế của bọn họ.
“Mẫu , Hân tỷ nhi hiểu chuyện ở trong nhà thì thôi , khi ngoài còn vô pháp vô thiên như , thể tiếp tục mặc kệ nữa, đừng đợi đến khi một ngày nào đó nó thực sự gây tai hoạ gì cho bá phủ.”
Kim Nguyệt Nga Thời Ngọc Hoa, đó về phía Thời lão phu nhân: “Mẫu , Hân tỷ nhi việc luôn chừng mực, chuyện xảy ở hành cung chắc chắn hiểu lầm.”
Thời Ngọc Hoa lập tức hừ lạnh thành tiếng: “Hiểu nhầm? Hân tỷ nhi rơi từ cây xuống, rơi trúng Diệu tam công tử, còn ăn bậy bạ ở mặt Hoàng thượng và đắc tội với Lại bộ thượng thư.”
“Sau đó nó còn ôm chặt lấy chân của Diệu tam công tử buông ở chân núi giả, ít tận mắt chứng kiến chuyện , thể hiểu nhầm .”
Thời lão phu nhân liếc mắt Thời Ngọc Hoa một cái: “Con yên tĩnh một chút , tất cả chờ đám Hân tỷ nhi trở hẵng .”
Thời Ngọc Hoa nghẹn họng, mặt chút bất mãn, bà cảm thấy mẫu quá thiên vị mấy Thời Phù Hân, ngay khi bà đang tức giận thể kìm nén thì thấy Tăng Vũ Vi dang đưa mắt hiệu với .
Thời Ngọc Hoa ý tứ của Tăng Vũ Vi, mở miệng một nữa: “Mẫu , đừng cảm thấy nữ nhi đang chuyện bé xé to, đây là kinh thành, những nhà xét nhà c.h.é.m đầu lưu đày vì lỡ lời ít .”
“Hân tỷ nhi chuyện lựa lời ở bên ngoài, chuyện hai đứa nhỏ ôm nhầm ở trong phủ cũng thể công khai ở bên ngoài ? Người cứ chờ mà xem, nhà chúng chắc chắn sẽ trở thành trò của bộ kinh thành.”
Thời lão phu nhân vẫn gì, về chuyện , bà hề để bụng chút nào, thậm chí còn cảm thấy Thời Phù Hân tồi.
Thời gia im lặng lâu lắm , lâu đến mức đám đều quên mất Võ Xương bá phủ.
Hân tỷ nhi như , cho dù là Hoàng thượng những khác, bọn họ chắc chắn sẽ nhờ đến bá phủ một nữa.
Mặc dù mấy vẻ vang, nhưng cũng hơn nhiều so với việc lặng lẽ tiếng động biến mất.
Thấy Thời lão phu nhân vẫn tỏ thờ ơ, Thời Ngọc Hoa và Tăng Vũ Vi đều chút bất lực, thể đưa mắt hiệu với Thời đại phu nhân, bà chuyện.
Thời đại phu nhân Thời lão phu nhân, cũng gì.
lúc , nha ngoài cửa thông báo bốn Thời Định Hiên đến.
Nghe , tất cả trong phòng đều trở nên nghiêm túc.
Thời Ngọc Hoa thẳng , chuẩn sẵn sàng, nhất định quở trách Thời Phù Hân một phen.
Chẳng bao lâu , bốn Thời Định Hiên .
Sau khi bốn hành lễ với các trưởng bối, Thời Ngọc Hoa lập tức “ho nhẹ” hai tiếng, đang định gọi Thời Phù Hân đến mặt dạy dỗ một phen, ai ngờ, bà còn kịp gì thì thấy Thời Phù Hân thẳng đến mặt Thời Phù Lâm.
Nhìn thấy Thời Phù Hân mặt cảm xúc ở mặt Thời Phù Lâm, dáng vẻ lạnh lùng trừng mắt, Thời đại phu nhân kinh ngạc một chút, đó sa sầm mặt mày, bọn họ còn đến chuyện nàng gây rắc rối ở bãi săn , thế mà nàng gây khó dễ , hơn nữa còn với nữ nhi của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-228.html.]
ngươi? Ngươi gì?”
Thời Phù Hân để ý đến bà , chỉ Thời Phù Lâm: “Là ngươi đưa con chồn đỏ của đến bãi săn?”
Thời Phù Lâm vốn dĩ cũng thèm quan tâm đến ánh mắt căm tức của Thời Phù Hân, nhưng khi thấy câu , trong mắt lập tức xẹt qua một chút hoảng loạn, mặt cũng lộ sự chột .
Thời đại phu nhân đang bất mãn với thái độ trả lời của Thời Phù Hân, nhưng khi thấy dáng vẻ chột của Thời Phù Lâm, bà lập tức nhíu mày: “Lâm nhi, rốt cuộc xảy chuyện gì, con cầm thứ gì của Hân tỷ nhi?”
Thời Phù Lâm thấy dáng vẻ chịu bỏ qua của Thời Phù Hân, cứng đầu cứng cổ : “ , là lấy con chồn đỏ trong phòng tỷ , nhưng chỉ một con chồn thôi mà, dáng vẻ keo kiệt của tỷ ?”
“Chỉ một con chồn thôi mà?”
Thời Phù Hân chợt cao giọng: “Không hỏi lấy là ăn trộm, chẳng ngươi lúc nào cũng treo quy củ giáo dưỡng ở miệng ? bây giờ xem , ngươi học quy củ cũng chẳng cả.”
Thời Phù Lâm vốn dĩ chột , thấy Thời Phù Hân đột nhiên tức giận, khí thế lập tức yếu , thậm chí còn quên cả phản bác.
Thời đại phu nhân ở bên cạnh thấy nữ nhi mới chỉ như hoảng sợ, chút thất vọng, nhưng càng tức giận với Thời Phù Hân hơn nữa.
Câu lúc nãy ngoài mặt là đang mắng Lâm nhi, nhưng trong tối đang chỉ trích bà .
“Lâm tỷ nhi, xin Hân tỷ nhi !”
Thời đại phu nhân lạnh lùng với Thời Phù Lâm.
Thấy mẫu quát mắng ở mặt như , hốc mắt Thời Phù Lâm ngay lập tức đỏ bừng, tức giận mặt sang chỗ khác, chịu xin .
Thấy , Thời Phù Hân lạnh một tiếng.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Thời đại phu nhân, Thời Ngọc Hoa cảm thấy chút vui sướng khi khác gặp hoạ, lúc khi bà nha đầu Hân tỷ nhi chống đối, những khác đều tỏ vẻ xem kịch.
Bây giờ thì , cũng để bọn họ nếm thử cảm giác tiểu bối chống đối mặt .
Nguỵ Nhược Tịch bên cạnh Thời Phù Lâm thể nữa, dậy về phía Thời Phù Hân: “Lục biểu , cần gì hùng hổ doạ như chứ?”
Thời Phù Hân nhạo thành tiếng: “Nàng chạy phòng trộm đồ của , hùng hổ doạ ?” Nói , nàng về phía Thời Phù Lâm: “Đồ của , cho dù một cọng cỏ, ngoài cũng tư cách lấy .”
Nguỵ Nhược Tịch nhíu mày: “Lục biểu , câu của quá nặng lời , tất cả đều là tỷ trong nhà, biến thành ngoài .”
Thời Phù Hân về phía Nguỵ Nhược Tịch: “Ta thể phân biệt sự khác biệt giữa trong ngoài, cần Nguỵ cô nương ở đây giảng đạo. Hơn nữa, đây là chuyện giữa và Thời Phù Lâm, ngươi quản quá rộng ?”
“Muội…”
Nguỵ Nhược Tịch tức giận: “Muội cần ở đây khó Lâm tỷ nhi, con chồn đỏ chạy trốn ở trong tay , yên tâm, sẽ bồi thường cho một con khác.”
Thời Phù Hân lộ vẻ châm chọc: “Ngươi bồi thường? Ta sợ ngươi bồi thường nổi.”
Nguỵ Nhược Tịch: “Chẳng qua chỉ là một con chồn thôi mà, cho dù là một con chồn đỏ hiếm thấy nữa, cho dù đắt đỏ mấy nữa cũng mua nổi.”
Lúc , Thời Phù Lâm cũng còn đà điểu nữa: “Tỷ nuôi con chồn đỏ kiểu gì , còn cắn nữa?”
Nghe thấy câu , Thời Phù Hân một khắc vẫn còn hùng hổ đột nhiên mỉm , đến ánh mắt lấp lánh, đuôi lông mày cong cong, khiến tất cả trong phòng đều sửng sốt vì chuyện .
“Con chồn đỏ cắn , chuyện đúng thật là…” Niềm vui bất ngờ.