Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 225
Cập nhật lúc: 2025-08-30 13:48:30
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu cô nương Thời gia gây chuyện như , lúc nên đồng ý với Thái tiểu hầu gia cùng đưa bọn họ đến bãi săn.
Người là do đích đưa đến, cho dù trong lòng tình nguyện lắm, nhưng Triệu phu nhân thể dậy, khi Sở Diệu đình hóng gió nơi bọn họ đang , bà chủ động mở miệng hỏi: “Tại Diệu tam công tử đến chỗ nữ quyến ? Không cần hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng ?”
Sở Diệu mỉm gật đầu với Triệu phu nhân: “Hoàng thượng đụng ngã cô nương Thời gia, cô nương Thời gia cũng vì chuyện mà trẹo chân, ngài hung hăng quở trách một phen, đó bảo mang theo y nữ đến đây chẩn trị cho Thời cô nương.”
Nói , nở một nụ thiết hiền hoà về phía Thời Phù Hân đang bất động.
“Thời cô nương, là đánh ngã ngươi ?”
Thời Phù Hân ánh sáng lập loè trong mắt Sở Diệu, các nữ quyến đang bừng bừng hứng thú xung quanh, im lặng một chút : “Ngài thì , thì .”
Nghe thấy câu , nụ mặt Sở Diệu càng sâu hơn nữa, chỉ là nụ đó đạt đến đáy mắt: “Nếu ngươi đụng ngươi, còn khiến ngươi trẹo chân, thì chịu trách nhiệm với ngươi.”
Nói , vẫy tay về phía một cái.
Ngay đó, một y nữ mặc áo dài màu trắng lập tức bước từ phía .
Nhìn thấy y nữ, ánh mắt Thời Phù Hân chợt loé lên, ngay lập tức hiểu rõ Sở Diệu gì.
Sở Diệu mỉm về phía Thời Phù Hân: “Thời cô nương, đó chính ngươi ở mặt Hoàng thượng rằng ngươi trẹo chân, lát nữa khi y nữ chẩn trị, nếu phát hiện ngươi trẹo chân thì ngươi sẽ phạm tội khi quân đấy.”
Nghe , Thời Phù Hân ngừng giật giật.
Tội khi quân… Tên Sở Diệu tay thật tàn nhẫn!
Các nữ quyến xung quanh thấy câu , sắc mặt đều chút ngưng trọng.
Không các nàng quan tâm nhiều đến Thời Phù Hân, chỉ cảm thấy tên Sở Diệu xuất hiện gán cho đắc tội với cái tội khi quân, hề chừa một con đường sống, thực sự quá độc ác.
Thời Phù Hân giật giật khoé miệng: “Đa tạ Diệu tam công tử, chân của chỉ trẹo chân nhẹ một chút, gì nghiêm trọng, cần xem đại phu.”
Nụ của Sở Diệu hề đổi: “Chuyện khó mà , nếu hôm nay chữa khỏi chân cho ngươi, ngộ nhỡ ngươi đến ăn vạ thì ?”
Thời Phù Hân Sở Diệu, mang theo y nữ đến đây, còn khăng khăng chữa trị vết thương cho nàng, rõ ràng là đang ép nàng tự hại .
Quả nhiên hổ là đại ma đầu mà trong kinh thành tránh còn kịp, đủ tàn nhẫn!
“Người , đặt bình phong ở trong đình, để y nữ chữa trị cho Thời cô nương.”
Sở Diệu mở miệng, các công tử phía thúc giục nha bên cạnh chuyển bình phong đến.
Nhìn thấy sắc mặt Thời Phù Hân vẫn bất cứ đổi nào, sự hứng thú trong mắt Sở Diệu càng thêm nồng đậm.
Đến lúc vẫn còn thể bình tĩnh như , sự can đảm khiến đánh giá cao.
Đáng tiếc, nàng chọc .
Dám can đảm đổ oan cho , nhất định dạy cho nàng một bài học, để nàng rằng Sở Diệu là thể chọc .
Cùng lúc đó, phía bên , Thời Phù m tìm Thời Định Hiên và Thời Định Hạo, đồng thời rõ chuyện con chồn Xích Diễm chạy thoát cho hai .
Sau khi Thời Định Hiên tỏ vẻ sẽ tìm, Thời Phù m lập tức xoay trở .
Trên đường trở về chỗ chúng nữ quyến, Thời Phù m rằng Sở Diệu dẫn theo đến gây rắc rối cho , sắc mặt nàng lập tức đổi, trực tiếp chuyển từ bộ sang chạy, gấp gáp chạy về phía chúng nữ quyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-225.html.]
Trong một hoa viên nhỏ cách nơi tổ chức yến hội của chúng nữ quyến chỉ một bức tường, ba vị công tử cẩm y ngọc phục đang chuyện phiếm.
“Sở Diệu đúng là càng ngày càng năng lực, thế mà còn đích dẫn theo đến tìm tiểu cô nương gây rắc rối.”
“Tính tình của tên nóng nảy, lúc nãy Vinh Quận vương lớn tiếng quát mắng ngay mặt nhiều như , thấy sắc mặt cũng trở nên xanh mét, thể nuốt trôi cơn giận mới lạ đấy.”
“Hắn còn cần thể diện gì chứ, độc hại trưởng, dở trò với thê của phụ , đó là da mặt của dày thôi, nếu là , sẽ còn mặt mũi nào để gặp khác.”
Thế tử Tín Quốc công Tô Vũ Trạch, thế tử Bình Quốc công Tào Vân Đình trong đình viện ấm áp, uống lắng động tĩnh ở bên cạnh.
“Tử Thanh, gì?”
Tô Vũ Trạch gọi An Quốc công Tiêu Tử Thanh đang bên ngoài đình viện ngẩng đầu lên bầu trời.
Tiêu Tử Thanh đầu : “Ta và Sở Diệu từng tiếp xúc nhiều với nên dám đưa nghị luận.”
Tào Vân Đình xua tay : “Thân thể , đừng bên ngoài kẻo trúng gió.”
Tiêu Tử Thanh bật : “Ta nào yếu ớt như ngươi , cũng là cô nương, chỉ là thể luyện võ cùng với các ngươi mà thôi.”
Thấy vẫn ngoài đình viện nhúc nhích, Tô Vũ Trạch và Tào Vân Đình đành khỏi đình viện.
Tào Vân Định học theo dáng vẻ của Tiêu Tử Thanh, ngẩng đầu lên bầu trời: “Hôm nay bầu trời gì ?”
Tiêu Tử Thanh mỉm : “Ngươi cảm thấy bầu trời cao lớn rộng bao la ? Mỗi lên đều cảm thấy thật nhỏ bé.”
Tiêu Vân Định thể hiểu , đang định gì đó thì đột nhiên “a” lên một tiếng: “Các cô nương thời buổi thực sự chút rụt rè nào, Tử Thanh, trốn đến tận đây mà vẫn còn cô nương tìm tới, , quá dễ gần, chỉ cần khách khí như , các nàng sẽ dám đến đây phiền .”
Tiêu Tử Thanh đầu xem thì thấy một cô mặc áo choàng lông khỉ màu đỏ sẫm đang xách theo làn váy chạy hoa viên nhỏ.
Cô nương thấy bọn họ, đầu tiên là chút kinh ngạc, nhưng chẳng bao lâu bình tĩnh trở , chạy như bay về phía bọn họ.
“Không chứ, chứ, nàng đang thể hiện tâm ý của ?”
“Cô nương nhà nào mà hào phóng như ?”
“Tử Thanh, sẽ gì đây, từ chối chấp nhận?”
Tiêu Tử Thanh im lặng một chút : “Cô nương thể ngang qua nơi ?”
Tào Vân Đình ha hả một tiếng: “Ba ngày nay ít các cô nương tình cờ gặp , thế mà vẫn còn ngây thơ như .”
Tô Vân Trạch bật : “Tử Thanh, rõ ràng đánh giá thấp sức hấp dẫn của vị trí Quốc công phu nhân cũng như sức hấp dẫn của một trong tứ đại mỹ nam ở kinh thành là đối với các cô nương .”
“Tính tình của Sở Diệu , cũng như sự phức tạp trong Vinh Quận vương phủ chẳng vẫn thể ngăn cản việc nhiều cô nương thầm ái mộ ? So với , điều kiện còn hơn gấp mười , các cô nương gấp gáp như cũng là chuyện thể tha thứ.”
Tiêu Tử Thanh chút bất đắc dĩ hai bằng hữu , lúc , cô nương mặc áo choàng đỏ chỉ cách bọn họ chừng mấy mét.
Ngay khi Tiêu Tử Thanh đang chuẩn tinh thần tiếp cận thì thấy cô nương thậm chí còn thèm bọn họ một cái, lập tức chạy ngang qua mặt bọn họ về phía bức tường trong hoa viên.
Ngay đó, ba thấy bóng dáng màu đỏ dẫm lên cỏ cây bức tường, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, bay lên tường viện, đó nhảy xuống, biến mất ở trong tầm mắt của bọn họ.
Ba đưa mắt một cái.
“Không đến tìm Tử Thanh ?”
“Thân thủ của cô nương khá, thể lặng lẽ bay qua bức tường viện .”
“Không chứ, nàng là ai ? Ta quen hết tất cả những cô nương võ công lợi hại trong kinh thành, nàng đến từ ?”