Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 220
Cập nhật lúc: 2025-08-30 13:48:25
Lượt xem: 81
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đại ca ca, nhiều đang đấy, như quá khó coi, mất hình tượng.”
Sở Diệu: “…”
Bị tiểu bàn nữu nện đến đầu óc choáng váng lên quên mất Hoàng thượng và các đại thần vẫn đang ở đây.
Lần thật mất mặt!
Sở Diệu trừng mắt về phía đầu sỏ gây tội một cái, hít một thật sâu, vận chuyển nội lực, nghiến răng nghiến lợi, đó chống hai tay mặt đất, chậm rãi dậy.
Thời Phù Hân ở bên cạnh cảm nhận sự d.a.o động của nội lực, ánh mắt loé lên, đó lập tức ân cần bước đến giúp đỡ, quan tâm đến sự chống đối của Sở Diệu, im lặng đỡ dậy.
Chỉ một động tác đơn giản như , nhưng khiến Sở Diệu đau đến mồ hôi đầy đầu.
Thấy Thời Phù Hân trào dâng một chút áy náy hiếm hoi, nhưng chẳng bao lâu nàng vứt cảm giác áy náy đầu.
Phía vẫn còn một đám quần chúng ăn dưa, dẫn đầu còn là Hoàng thượng, nàng thế nào mới thể rút lui đây?
Tỏ vẻ vô cùng đáng thương chờ khác chủ động dò hỏi?
Không , như quá động.
Cho dù nàng còn nhỏ tuổi, cuối cùng cũng chịu trách nhiệm, nhưng cũng sẽ để ấn tượng cho những mặt ở đây.
Những khác cả, nhưng với Hoàng thượng thì .
Thời Phù Hân hít một thật sâu, chậm rãi xoay , bước từng bước nhỏ thẳng đến mặt quyền cao chức trọng nhất ánh mắt kinh ngạc của một nhóm đang ăn dưa, cơ thể tràn ngập phúc khí.
“Thời Phù Hân- Nữ nhi của Thời Chính Hoà của Võ Xương bá phủ thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế.”
Hoàng thượng- Người đang mặc thường phục bao vây xung quanh nhướn tiểu cô nương to gan mặt, mặt mang theo sự hứng thú: “Võ Xương bá phủ…”
Nói , mỉm xung quanh.
“Đã lâu lắm trẫm gặp Võ Xương bá.”
Tất cả những mặt mỉm lành gật đầu, dám thêm gì nữa.
Hoàng thượng chuyển tầm mắt lên tiểu cô nương vẫn đang uốn gối hành lễ: “Đứng lên .”
Thời Phù Hân lời lên, hai tay giao đặt bụng, thẳng lưng, đầu cúi xuống, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn khéo léo.
Hoàng thượng hỏi: “Tiểu nha đầu, lúc ngươi từng gặp trẫm?”
Thời Phù Hân vô cùng quyết đoán lắc đầu: “Chưa từng gặp.”
Hoàng thượng mỉm : “Vậy ngươi trẫm là Hoàng thượng?”
Thời Phù Hân mở to đôi mắt sáng lấp lánh, vô cùng nghiêm túc : “Bởi vì Hoàng thượng là chân long thiên tử, chân long thiên tử khí chất của chân long, cho dù từ xa cũng khiến khác thể thần phục, tiểu nữ mới đến gần cảm nhận .”
Nàng dứt lời, da mặt của tất cả , bao gồm cả Hoàng thượng trong đó đều nhịn giật giật.
Hôm nay xem như bọn họ hiểu cái gì gọi là trợn tròn mắt dối.
Nhìn ánh mắt to tròn trong trẻo vô tội, khuôn mặt nhỏ nhắn chắc chắn , dáng vẻ chân thành đến mức thể chân thành hơn nữa, thực sự tiện phản bác.
Được , Võ Xương bá phủ sinh một tiểu vua nịnh nọt vô cùng ghê gớm.
Đối với một tiểu cô nương đang nịnh bợ , Hoàng thượng cũng thể gì, trực tiếp bỏ qua chủ đề : “Một tiểu cô nương như ngươi tại đến ngọn núi phía hành cung?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-220.html.]
Thời Phù Hân mỉm trả lời: “Hồi bẩm Hoàng thượng, tiểu nữ cảnh tiên cảnh hấp dẫn đến đây.”
Đoan vương bên cạnh Hoàng thượng mở miệng: “Nơi cách cổng hành cung cũng gần, chẳng lẽ một ngươi sợ gặp nguy hiểm ? Trong bãi săn nhiều dã thú.”
Thời Phù Hân lắc đầu: “Không sợ, chuyện gì gì chứ, nhớ đây khi cả nhà chúng còn ở biên quan tây bắc, còn dám sâu trong núi Thiên Sơn đấy.”
“Chỗ cây cỏ vô cùng thưa thớt, ánh sáng đầy đủ, sẽ gặp bất cứ động vật đặc biệt hung dữ nào, gì đáng sợ.”
“Biên quan?”
Đoan vương tỏ vẻ khó hiểu: “Chẳng ngươi ngươi là Võ Xương bá phủ ? Tại sinh sống ở biên quan?”
Thời Phù Hân mỉm giải thích: “Ta là của Võ Xương bá phủ, nhưng cả nhà chúng sinh sống ở biên quan, tháng chín năm nay mới bá phủ đón trở về.”
Hôm nay Triệu tổng đốc cũng theo bên cạnh Hoàng thượng, thấy Hoàng thượng vẻ hứng thú, ông nhanh chóng bước tới, dùng giọng lớn nhỏ giải thích cho Hoàng thượng về chuyện hai đứa nhỏ ôm nhầm của Thời gia.
Sau khi xong, những mặt ở đây đều chỉ mỉm nên lời.
“Ngay cả con cái cũng thể để ôm nhầm, Võ Xương bá phủ đúng thật là… Cũng nên gì mới .”
Bên ngoài đám , trong những thị vệ theo hộ giá, sắc mặt của trượng phu của Thời đại cô nương- Hàn Hoành Nghị cũng chút bất đắc dĩ.
Lúc khi Thời gia rời xa triều định, giới quý tộc xa lánh bên ngoài nên chuyện hai đứa nhỏ ôm nhầm chỉ truyền bá trong phạm vi nhỏ như quan hệ thông gia, bây giờ lục Thời gia kể chuyện đến mặt Hoàng thượng, thể tưởng tượng thời gian tiếp theo, lẽ bộ trong kinh thành sẽ nghị luận chuyện .
Thời gia vẫn luôn thầm lặng lẽ sẽ trở nên nổi tiếng.
Mặc dù là vì chuyện gì, nhưng nhắc đến một nữa lẽ cũng là chuyện đúng ?
Trong khi đang bàn luận sôi nổi thì một giọng mấy thiện đột nhiên vang lên.
“Hình như thể tự tiện đổi hộ tịch quân hộ đúng ? Cho dù Thời Chính Hoà là đích tử của bá phủ chăng nữa, trừ phi để Thời Chính Khôn đổi hộ tịch thành quân hộ, nếu cả nhà bọn họ cũng thể rời khỏi biên quan đúng ? Làm như là vi phạm pháp luật triều đình.”
Người nọ dứt lời, hiện trường ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Thời Phù Hân thoáng qua đại thần đang chuyện, mỉm về phía Hoàng thượng.
Sắc mặt của Hoàng thượng hề đổi, vẫn bình tĩnh Thời Phù Hân, giống như đang đợi câu trả lời của nàng.
Thời Phù Hân mỉm : “Hoàng thượng, năm mười ba tuổi phụ thần đến Vệ sở vệ binh, ở chiến trường dũng cảm g.i.ế.c địch, một lòng đền đáp Hoàng thượng, đền đáp triều đình…”
Đại thần đưa lời dị nghị thấy Thời Phù Hân đông tây, nhịn ngắt lời: “Ngươi trực tiếp trả lời các ngươi đổi hộ tịch quân hộ như thế nào là , cần những lời vô nghĩa đó.”
Thời Phù Hân trừng mắt, phồng má, tức giận : “Sao thể là những lời vô nghĩa chứ, đó là sự kiên trì bảo vệ biên quan tây bắc Đại Sở suốt mấy chục năm của phụ , Hoàng thượng hỏi, đương nhiên giải thích cặn kẽ kỹ càng .”
Nói , nàng về phía Hoàng thượng với ánh mắt vô cùng đáng thương.
“Hoàng thượng, phần lớn các tướng sĩ biên quan đều giống như phụ thần, bọn họ lặng lẽ đổ mồ hôi và m.á.u thịt của để bảo vệ đất nước, giống như vị đại nhân , ngài lúc nào cũng thể hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, lúc nào cũng thể lên tiếng, ngài cũng cảm thấy bọn họ vô nghĩa ?”
Ồ…
Trong lòng tất cả mặt ở đây đều ồ lên một tiếng, trong lòng đều vang lên tiếng rít khí.
Ngay cả những lời như cũng dám thốt khỏi miệng, lá gan của nha đầu quá lớn!
Trong khi cảm thán sự can đảm của Thời Phù Hân, các võ tướng cũng về phía nàng với ánh mắt vô cùng dịu dàng.
, các võ tướng bên ngoài tắm m.á.u chiến đấu hăng hái, thể sánh bằng các quan văn ngày ngày ở trong triều đình, thể tố khổ với Hoàng thượng, còn Hoàng thượng ở trong điện Kim Loan thể thấy nỗi gian khổ của võ tướng.
Sở Diệu hồi phục tới, cũng thấy những lời của Thời Phù Hân, nhướn nha đầu béo mới nện lên .