Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 213

Cập nhật lúc: 2025-08-30 13:48:18
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vị tam công tử vương phủ mới mười sáu tuổi tiếng trong các công tử ăn chơi trác táng và thiếu gia đời thứ hai của gia tộc lớn, chỉ hướng đông, khác tuyệt đối dám hướng tây, năng lực hành động và năng lực chấp hành thể so sánh với tướng sĩ trong quân đội.

Nghe , mấy năm , các tông hoàng thất và văn võ bá quan đều dâng tấu chương lên án hành vi của ít, nhưng trong cuộc vây hãm tấn công, vẫn thể chống đỡ , đồng thời tạo một con đường thoát , thành công lọt mắt xanh của đương kim Hoàng thượng, bây giờ thánh sủng, thường xuyên gọi cung.

Bây giờ mỗi nhắc đến Diệu tam công tử , các tông hoàng thất và quan viên ai sợ , cho dù sợ nữa cũng sẽ chủ động né tránh để tránh liên quan đến .

Hơn nữa, mỗi gặp , mặc dù lúc nào cũng mỉm , thái độ cũng thể coi là khá , nhưng đối phương mơ hồ cảm nhận một cỗ áp lực như như .

Người , mê hoặc, cũng nguy hiểm!

Nhìn Triệu tiểu công tử rời , Phạm Phi Vũ ở bên cạnh vội vàng mở miệng hoà giải: “Thịnh Minh, mặc dù công việc bá phụ giao cho gấp, nhưng chẳng mấy khi gặp Diệu tam công tử đây, từ lâu Diệu tam công tử chơi mã cầu giỏi, chi bằng chúng thưởng thức một phen, khi trở về, sẽ thỉnh tội với bá phụ.”

Có bậc thang, Triệu đại công tử lập tức với Sở Diệu: “Ta ở biên quan ít cơ hội chơi mã cầu, Diệu tam công tử để mắt đến, đây cũng ở học hỏi thêm.”

Nói , dẫn theo hai bằng hữu trở về khán đài.

Sở Diệu biếng nhác dựa ghế, như ba trở về.

Triệu Thịnh Minh, thiếu niên tướng quân lực bạt ngàn quân, chỉ mới hai mươi tuổi bước cảnh giới của võ giả cửu phẩm, chẳng trách Hoàng thượng coi trọng như , chỉ là thực sự lợi hại giống như trong truyền thuyết .

Triệu tiểu công tử thấy ca ca lên khán đài, cũng chuẩn qua đó, mới xoay gọi Thời Định Hạo và Thời Phù Hân thì thấy Thời Phù Hân đang chằm chằm Sở Diệu với ánh mắt sáng ngời.

“Này!”

Triệu tiểu công tử trực tiếp đến mặt Thời Phù Hân, ngăn chặn tầm mắt của nàng, nhỏ giọng : “Sở Diệu thích nữ nhân.”

Thời Phù Hân lập tức mở to hai mắt: “Hắn … Hắn là đoạn tụ…”

Nghe thấy hai chữ đoạn tụ, Triệu tiểu công tử hoảng sợ thôi, vội vàng cắt ngang câu của Thời Phù Hân: “Ý , ý thích nữ nhân háo sắc .”

Thời Phù Hân nên lời: “Ngươi đang bậy bạ gì , mỗi đều lòng yêu cái , sở hữu tướng mạo ưa , cũng chỉ thêm vài thôi mà.”

Triệu tiểu công tử: “Cho dù nữa, thì nhất ngươi cũng đừng , cô nương của Giang An bá phủ bởi vì ngắm thêm vài mà trực tiếp đá xuống hồ giữa mùa đông đấy.”

Thời Phù Hân kinh ngạc: “Không thương hoa tiếc ngọc như ?”

Triệu tiểu công tử “chậc” một tiếng: “Ngươi mong chờ thương hoa tiếc ngọc, chi bằng mong chờ heo leo cây thì hơn.”

Nghe thấy sự so sánh của Triệu tiểu công tử, trán Thời Phù Hân hiện lên mấy vạch hắc tuyến.

Triệu tiểu công tử: “Ta bao giờ xem các con cháu của hoàng quốc thích đánh mã cầu, thôi, dẫn các ngươi mở mang tầm mắt.”

Đương nhiên Thời Định Hạo và Thời Phù Hân thích tham gia sự náo nhiệt .

Hai tỷ theo phía Triệu tiểu công tử, nhanh chóng đến khán đài nơi đám Sở Diệu đang .

Ba ngươi bọn họ đang định lên khán đài thì hai vị công tử chặn .

“Mã trường bao trọn, chỗ là nơi các ngươi ở , mau .”

Triệu tiểu công tử dừng một chút, vội vàng chỉ Triệu đại công tử đang ở khán đài: “Đó là ca ca .”

Công tử đánh giá Triệu tiểu công tử một chút, miễn cưỡng : “Vậy ngươi lên .”

Triệu tiểu công tử vội vàng đón Thời Định Hạo và Thời Phù Hân lên.

Ai ngờ, công tử chặn đường của bọn họ một nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-213.html.]

“Hai các ngươi là ai?”

Triệu tiểu công tử: “Bọn họ là của Võ Xương bá phủ.

Công tử suy nghĩ một chút, nhớ Võ Xương bá phủ là ai, bèn mất kiên nhẫn : “Võ Xương bá phủ gì chứ, từng đến, mau .”

Triệu tiểu công tử vội vàng : “Bọn họ là bằng hữu của .”

Công tử “chậc” một tiếng: “Ngươi thể ở là nể mặt mũi của ca ca ngươi, còn ngươi tư cách dẫn theo .”

Nghe , Triệu tiểu công tử tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, còn Thời Phù Hân và Thời Định Hạo đưa mắt một cái.

Trong mắt nhóm , hai thậm chí còn tư cách cùng.

Những khán đài hình như cũng chú ý đến động tĩnh bên .

Thời Phù Hân thấy Sở Diệu đang thoáng qua bọn họ, trong ánh mắt sâu thẳm, lấp lánh vô ánh cất giấu một chút điên cuồng và kiêu ngạo coi thường tất cả thứ.

Rõ ràng mặt đang mỉm , nhưng trong mắt chút nhiệt độ nào.

Rõ ràng đó là một đôi mắt khiến khác tự chủ đắm chìm trong mối tình thầm kín, nhưng giống như hồ nước lạnh lẽo, khiến khác cảm thấy lành lạnh và ngăn cách ngàn dặm ở ngoài.

Hắn chỉ nhẹ nhàng lướt qua một chút chuyển dời tầm mắt, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn ý tứ bọn họ quan trọng gì.

Thời Phù Hân thu hồi tầm mắt, Triệu tiểu công tử khó xử, vì thế lôi kéo tay áo : “Tiểu Triệu ca, chúng cũng ngoài lâu , trở về.”

Triệu tiểu công tử cũng nhóm Sở Diệu thể đắc tội, chỉ thể rầu rĩ gật đầu: “Được, chuyện kỳ săn mùa đông, các ngươi cứ yên tâm , sẽ với ca ca, một khi tin tức sẽ phái đến báo cho các ngươi.”

“Chúng sẽ chờ tin tức của ngươi.”

Hai tiểu từ biệt với Triệu tiểu công tử xong, bèn xoay rời khỏi mã trường.

Sau khi ngoài, Thời Định Hạo thở dài một : “Tỷ tỷ, ở kinh thành thực sự dễ sống.”

Thời Phù Hân: “ , quá nhiều quý nhân.”

“Tỷ tỷ, bây giờ chúng trở về ?”

“Không, chúng tìm Cam Phồn Nhân một chuyến.”

“Tìm gì?”

“Lần khi vẽ bản đồ bắc thành, lúc ngang qua nhà , tỷ phát hiện hình như hai mắt của mẫu thể thấy, tên đầu óc nhanh nhạy, khá quen thuộc với kinh thành, trong tay còn tiểu chạy việc vặt, tỷ việc cho .”

Thời Phù Hân và Thời Định Hạo cũng xe ngựa, hai cố ý chọn những con ngõ nhỏ ít qua , dọc đường đều thi triển khinh công, chẳng bao lâu rời khỏi nội thành, tìm Cam Phồn Nhân ở gần Đức Thắng môn.

“Lục cô nương, Cửu gia, hai đến đây?”

Cam Phồn Nhân nở một nụ rạng rỡ, bước nhanh về phía hai .

Thời Phù Hân cũng nhiều với gã , trực tiếp thẳng vấn đề, : “Hai mắt của mẫu ngươi ?”

Cam Phồn Nhân cũng thể ngờ rằng Thời Phù Hân sẽ nhắc đến lão nương mù mắt của , trong lòng chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu: “ .”

Thời Phù Hân: “Ngươi chữa khỏi đôi mắt cho mẫu ngươi ?”

Hai mắt Cam Phồn Nhân sáng ngời, ngừng gật đầu: “Muốn, ngay cả mơ cũng , mẫu nuôi dưỡng trưởng thành nên thêu thùa cả ngày cả đêm, thêu đến mức khiến đôi mắt mù loà.”

Phần lớn tiền gã kiếm ngày thường đều dùng để mời đại phu chữa trị đôi mắt cho mẫu , nhưng đáng tiếc, chữa trị nhiều năm như vẫn chuyển biến gì.

Loading...