Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 168
Cập nhật lúc: 2025-08-26 22:53:53
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời Định Húc thấy, lập tức : “Ăn ăn ăn, ngươi ăn nhiều đồ như , cẩn thận kẻo biến thành một con lợn béo đấy.”
Thời Định Hạo hề tỏ yếu thế trả lời: “Con lợn béo, ngươi bản , ngươi xem trong bàn cơm chúng , ai giống con lợn béo hơn?”
Thời Định Húc hổ tức giận, sắc mặt lập tức đỏ bừng giống như gan heo, tức giận trừng mắt Thời Định Hạo, hốc mắt đỏ bừng.
Thấy sắp , Thời Định Hạo chút há hốc mồm: “Không chứ, ngươi ăn vạ?”
“Khụ khụ…”
Thời Phù Hân đột nhiên ho khan vài tiếng, tán thành về phía Thời Định Hạo: “Cửu , lúc nãy sai , thập thể mập như lợn , nhớ, mập, mà đó là phúc khí của đang bành trướng.”
Thời Định Hạo đánh giá Thời Định Húc một cái: “ là phúc khí, đây cũng ăn nhiều hơn một chút.”
Thời Định Húc thấy câu của Thời Phù Hân, nước mắt đảo quanh trong mắt chậm rãi biến mất, hừ lạnh một tiếng với Thời Định Hạo: “Ta chẳng là một đầy phúc khí ?”
Trò khôi hài tạm thời ngừng .
Về phía lớn, Kim Nguyệt Nga áy náy mỉm với Thời thất phu nhân.
Thời thất phu nhân đáp trả bằng một nụ nhàn nhạt, bực bội thoáng qua tiểu nhi tử.
Tiểu tử ngốc , khác liên thủ chèn ép cũng .
Những còn bàn cũng bày sắc mặt khác , vốn tưởng rằng cả nhà tứ khi trở về sẽ tỏ cẩn thận chặt chẽ với bọn họ, nhưng ngờ… Sự thật khác với những gì bọn họ tưởng tượng.
Lâm tỷ nhi nhận hà bao, trực tiếp bỏ qua; Húc ca nhi những lời quá giới hạn, lập tức đáp trả.
Hay lắm, quả nhiên là những nhân vật lợi hại còn về nhà ép cả nhà Chính Khôn dọn khỏi Thời phủ!
Sức ăn của mấy đại gia Thời gia lớn lắm, hơn nữa quá quen với những đồ ăn bàn, nên mới ăn một lát đặt đũa xuống, bàn chỉ còn bốn Thời Định Hiên và Thời Định Húc đang ăn.
Thời Định Húc thấy tốc độ gắp đồ ăn của bốn Thời Định Hạo hề dấu hiệu chậm , còn ăn nhiều hơn cả nên nhịn hỏi: “Mỗi bữa các đều ăn nhiều như ?”
Thời Định Hạo liếc mắt một cái: “Lúc mỗi bữa chúng thể ăn hai miếng bánh bao khô lắm , thể ăn nhiều như ?”
Thời Định Húc tò mò hỏi: “Bánh bao khô là cái gì?”
Thời Định Hạo: “Chính là loại bánh bột ngô dùng cám, mì trộn và các loại rau dại nướng chín với .”
Thời Định Húc ồ một tiếng: “Thứ đó cũng thể ăn ?”
Thời Định Hạo: “Sao thể ăn, ở biên quan, đó vẫn là thứ đấy, nhiều nhà còn mà ăn, chỉ thể ăn bánh bao khô từ rễ cây và vỏ cây nghiền thành bột.”
Người lớn thấy những lời , tất cả đều im lặng.
Lồng n.g.ự.c Thời lão phu nhân chút phập phồng, hít một thật sâu, nở một nụ gượng gạo gắp một đống đồ ăn cái đĩa mặt Thời Chính Hoà: “Ăn nhiều một chút.”
Phía bên , Thời Định Húc sợ đến ngây , hình như thức ăn cho gia súc nhà bọn họ còn hơn những thứ , nghi hoặc hỏi: “Huynh gạt đấy chứ?”
Thời Định Hạo mỉm tủm tỉm : “Nếu ngươi tin thì thể đích đến biên quan cảm nhận một chút, ngươi sẽ thật giả.”
Thời Định Húc vội vàng lắc đầu ngừng: “Ta đến biên quan .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-168.html.]
Thời Phù Hân xen : “Thập , mặc dù biên quan khổ cực một chút, nhưng cũng những nét độc đáo ở những nơi khác. Ở biên quan, thể cảm nhận sự chấn động của trời cao đất rộng, cũng thể chứng kiến sự hiu quạnh của vùng đất hoang vu cằn cỗi, những thứ bao giờ thể cảm nhận ở kinh thành.”
Thời Định Hiên đột nhiên xen : “Cát vàng đầy trời, sừng sững giữa thiên địa.”
Thời Phù Âm tiếp lời: “Sa mạc vô ngần, nhất kiếm đoạn sinh tử.”
Thời Định Hạo suy nghĩ một chút, cũng một câu: “Vang động núi sông, chim nhạn rơi ào ào.”
Các ca ca tỷ tỷ đều đều , Thời Phù Hân thể tụt phía : “Ừm… Trèo đèo lội suối, dã thú ngừng gào thét.”
Nói xong, bốn tỷ lập tức mỉm .
Đây là cảnh tượng bốn thường xuyên gặp trong lúc luyện võ, nắm đ.ấ.m của Thời Định Hiên vô cùng lợi hại, mỗi khi vung nắm đ.ấ.m lên sẽ lập tức khuấy động cát vàng bay khắp trời, mà Thời Phù Âm luyện kiếm sa mạc, mỗi một nhát kiếm thể tạo cảnh tượng huyết phong hầu thực sự.
Mỗi Thời Định Hạo luyện tập Thanh Ba Công ở bên ngoài, thực sự thường xuyên khiến chim nhạn bầu trời rơi xuống mặt đất; Thời Phù Hân hái thuốc khắp nơi ở núi Thiên Sơn, động vật trong núi đuổi theo cũng là chuyện thường ngày.
Những khác lập tức đưa mắt .
Thứ gì , thơ thơ, chữ chữ, bọn họ thể hiểu bộ câu nhưng hiểu ý nghĩa gì cả.
Mặc dù hiểu, nhưng khi nụ rạng rỡ của bốn , bất kể là lớn trẻ con, sắc mặt đều chút d.a.o động.
Nụ của bốn bọn họ mang theo một chút hào hứng tuỳ tiện, mang theo sự tự tin hề che giấu, thậm chí còn vài phần kiêu ngạo.
Về phía lớn, Thời lão phu nhân rõ ràng cảm nhận , khi thấy tiếng của bốn hài tử, sắc mặt căng thẳng của Kim thị rõ ràng thả lỏng hơn một chút, khuôn mặt mất tự nhiên của thứ tử cũng lộ ý .
Bữa cơm tối kết thúc trong những suy nghĩ khác của .
Sau khi bốn rời , Thời lão thái gia lập tức lôi kéo Thời lão phu nhân trò chuyện: “Bà xem mấy câu bốn Ngũ Lang là ý gì?”
Thời lão phu nhân lắc đầu: “Ta thể đoán , nhưng lẽ liên quan đến cuộc sống của bọn chúng ở biên quan.” Nói , bà nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.
“Hai câu của Ngũ Lang và Âm tỷ nhi lẽ đến khí hậu khắc nghiệt ở biên quan, nhưng hiểu Cửu lang và Hân tỷ nhi đang gì, nào là chim nhạn, nào là thú rống, chẳng lẽ chúng nó đang săn?”
Hai lão phu thê nghĩ mãi cũng hiểu, nên tự khó nữa, dù tôn nữ tôn tử cũng trở về bên cạnh, bọn họ đương nhiên sẽ đó là chuyện gì.
Vốn tưởng rằng hôm nay cả nhà thứ tử trở về, đêm đó bọn họ sẽ ngủ , ngờ mới xuống bao lâu, hai lão phu thê ngủ , ngày hôm trời còn sáng sảng khoái tinh thần thức dậy.
Đám nha thấy, đều : “Bởi vì sự trở của cả nhà tứ lão gia nên tinh thần của lão thái gia và lão phu nhân cũng trở nên hơn.”
Thời lão phu nhân mỉm , khi quần áo xong, bà đến phòng ăn dùng cơm với Thời lão thái gia.
Lúc nha dọn dẹp giường đệm, thấy hai chiếc gối thuốc đặt ở đầu giường, nghĩ đến sự coi trọng của lão phu nhân đối với cả nhà tứ lão gia mới trở về, nàng cũng cất mà đặt ở phía gối cẩm.
Trên bàn ăn, Thời lão phu nhân mới uống nửa chén cháo hỏi: “Cả nhà tứ lão gia dậy ?”
An ma ma mỉm trả lời: “Biết lão phu nhân nhớ thương, sáng sớm hôm nay nô tỳ qua đó xem, tối hôm qua cả nhà tứ lão gia ngủ ngon giấc, trời còn sáng, tứ lão gia thức dậy luyện tập quyền cước.”
Thời lão thái gia hài lòng gật đầu: “Chính Hoà về nhà vẫn quên tiếp tục luyện võ, .”
Thời lão phu nhân hỏi: “Mấy Ngũ Lang thì ?”
Sắc mặt của An ma ma chút cổ quái.
Thời lão phu nhân chú ý đến, lập tức hỏi: “Có chuyện gì ?”
An ma ma vội vàng : “Lão phu nhân đừng lo lắng, mấy ngũ gia , chỉ là… Sáng sớm hôm nay ngũ gia và cửu gia thức dậy luyện võ từ sớm, lão nô cảm thấy gì, nhưng tam cô nương cũng thức dậy, cầm một nhánh cây khoa tay múa chân ở trong sân.”