Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 94
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:35:56
Lượt xem: 95
Mấy người cùng ngồi vào bàn, chỗ này đã sắp xếp không ít phóng viên, đa phần đều xếp ở vị trí cửa vào. Lúc thấy đoàn người Đỗ tiên sinh, Đào tiểu thư vào cửa, họ lập tức tiến lên, bùm bùm giơ camera, chiếu đèn flash.
Đỗ tiên sinh vỗ vỗ tay Đào tiểu thư, ngay sau đó đi lên trước cùng Thẩm tiên sinh cùng vào cửa. Đào tiểu thư thì ở lại, bày ra dáng vẻ nghịch ngợm, tùy ý chụp ảnh.
Do mấy người họ đều đã đến nên hiện trường náo nhiệt hơn hẳn.
Những kẻ có địa vị đều ngồi ở lầu 2.
Lúc này đoàn người Khúc Kha đều đã vào chỗ, ngồi trên ghế. Hôm nay kẻ có m.á.u mặt đến quá nhiều, dĩ nhiên cô không thể lên lầu ngồi, kể cả ngồi dưới đại sảnh lầu 1 cũng chỉ chiếm được vị trí trung gian. Hầu hết mọi người đều thích ngồi vị trí trước bởi cảm thấy chỗ đó mới tốt. Thế nhưng Khúc Kha lại cảm thấy phía trước hơi chói mắt, ngồi chỗ giữa vừa đẹp.
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc lắc lư chân nhỏ, nhìn chung quanh, thật cẩn thận ghé vào bên tai Khúc Kha, thấp giọng nói: “Hôm nay người đông quá.”
Ngày thường bọn cậu thỉnh thoảng tới xem phim cũng chưa từng đông như vậy.
Khúc Kha gật đầu, nói: “Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên công chiếu mà.”
Từ khi cô bắt đầu giúp Lê quản lý viết bài, tuy không phải liên tục có phim mới lên kệ nhưng cũng đã làm hai lần. Năng lực thích ứng của trẻ nhỏ luôn tốt, như Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc lần đầu tiên tới còn bồn chồn, e ngại. Lần thứ hai đã thả lỏng hơn nhiều.
Hôm nay, chính là lần thứ ba.
Người đông nhưng hai bé trai cũng không quá khẩn trương.
Ngược lại, nói đến khẩn trương phải kể đến mẹ Hứa.
Rõ ràng Lam tiểu thư đã từng là minh tinh điện ảnh, mẹ Hứa làm việc ở Lam gia từ lâu. Đáng lẽ chỗ như rạp chiếu phim, bà phải tới rồi mới đúng, ấy vậy mà lại chưa từng đến bao giờ. Bà luôn cảm thấy thân phận mình như vậy thì không nên đến những nơi như này.
Trước đó vài năm khi mấy món đồ kia từ Tây Dương truyền đến chỉ khiến con người ta sợ hãi.
Bây giờ làm gì còn có ai không thích nữa?
Dần quen thuộc, mọi người cũng hiểu được mấy món đồ này chẳng có gì đáng sợ cả. Mỗi tội phim điện ảnh lại trở thành niềm yêu thích của người trẻ tuổi hoặc gia đình phú quý. Bà chỉ là một người có tuổi nên ít nhiều vẫn thấy hơi xấu hổ. Lần đầu tiên tới xem phim lại gặp cảnh tượng này chỉ có cảm giác bồn chồn, lo lắng.
Mẹ Hứa khẩn trương quá mức, đông nhìn chỗ này, tây nhìn chỗ nọ, tay cũng không biết đặt đâu mới tốt.
Tiểu Bắc ngồi cạnh mẹ Hứa nghiêng đầu nghi hoặc: “Mẹ Hứa, dì khẩn trương à?”
Mẹ Hứa hạ giọng nói: “Nơi này nhiều tiên sinh phu nhân quá, loại người làm như dì sao có thể tới?”
Ông cụ non Tiểu Bắc bày dáng vẻ người lớn nói: “Đừng lo lắng, không có việc gì đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-94.html.]
Khúc Kha mỉm cười: “Đúng đó, dì xem mọi người đều đến xem phim chứ có phải nhìn chúng ta đâu?”
Ống quần cô còn chưa kéo lên đây này.
Có sao đâu?
Đại khái nhìn Khúc Kha thả lỏng như vậy nên mẹ Hứa cũng dần thoải mái hơn: “Ừ, cũng đúng. Làm gì có ai nhìn chúng ta, mình không cần khẩn trương.”
Hôm nay đám m.á.u mặt quá nhiều. Dù mấy người đó không ngồi ở lầu một giống họ nhưng vẫn tạo cảm giác khẩn trương kèm theo chút hưng phấn. Không ít người đều thấy thế. Mấy người Khúc Kha ngồi ở giữa lầu 1, phía sau còn rất nhiều ghế.
Tóm lại, hôm nay người có thể tới ít nhiều đều có bối cảnh nhất định.
Cảm xúc mọi người đều rất phấn khởi.
Không bao lâu sau, phim chậm rãi bắt đầu. Phim kể về cuộc đời một cô ca sĩ tên Tiểu Uyển, nữ chính đúng là Đào tiểu thư - Đào Mạn Xuân.
Theo Khúc Kha tự đánh giá, bộ phim này nếu tính bình quân các phương diện chia ra thì chắc khoảng 80 điểm.
Đạo diễn 20 điểm, hắn có thể nắm bắt toàn bộ tiết tấu phim, bố cục màn ảnh cho đến góc quay xa gần đều tốt, xứng với 4 chữ “lưu sướng tinh mỹ”*;
*tinh tế, lưu loát, đẹp
Biên kịch 20 điểm, hắn cũng có thể nắm bắt toàn bộ câu chuyện để kể lại quá trình từ nhỏ tới thanh xuân rồi khi bắt đầu bi kịch, kết thúc trong sự cô đơn, hết thảy đúng với câu “có nhân thì có quả, trước sau liên kết”.
Nhiếp ảnh, người phụ trách bối cảnh, cắt nối biên tập 20 điểm, kể cả người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra bộ phim tốt nhờ phần này. Ở thời đại kỹ thuật không phát triển mà hắn có thể làm được như vậy đã coi như rất tốt rồi.
Vai phụ 20 điểm, mọi người về cơ bản đều nắm bắt được thần thái vui buồn trong mỗi nhân vật, có thể nhập vai, có thể tạo sự đồng cảm cho người xem.
Vậy sao chỉ có 80 điểm?
Bởi vì kỹ thuật diễn của nữ chính, 20 điểm này bị trừ sạch, lấy 0 điểm trứng ngỗng.
Không phủ nhận cô ta có tạo hình rất đẹp, mỗi một phân đoạn đều đẹp. Thế nhưng cô ta chỉ biết trừng mắt, bĩu môi rồi gào khan.
À, bộ 3 biểu cảm nắm rõ thế cơ mà? Mỗi tội gào khan nửa ngày không rớt được một giọt nước mắt, quay đầu một cái đã thấy mặt đầy nước mắt. Kể cả người không hiểu gì về diễn xuất cũng thừa biết đó là giả. Lúc này Khúc Kha mới hiểu ý Lê quản lý muốn nói là gì.
Trách không được, Lê quản lý khôn khéo như vậy mà còn phải cho một châm dự phòng trước.
*Châm dự phòng: đánh tiếng trước