Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:35:21
Lượt xem: 126
Tiểu Bắc chớp chớp đôi mắt to sáng lấp lánh: “Chị không trang điểm sao? Em thấy chị mới đẹp nhất đấy.”
Tiểu Đông ở một bên vội bổ sung: “Em gái đẹp nhất.”
Khúc Kha hếch hếch gương mặt tươi cười, vui vẻ: “Em đương nhiên dễ nhìn nhất rồi! Chẳng qua giờ em tuổi còn nhỏ nha, không cần sốt ruột trang điểm! Hơn nữa gần nhất nhiệt độ xuống thấp, quần áo đẹp luôn ít ỏi, thế sẽ lạnh lắm. Em không muốn bị cảm lạnh đâu.”
Vừa nghe như vậy, Tiểu Đông đã vội nói: “Vậy mặc nhiều chút, không cần em chịu lạnh.” Cậu nói thêm: “Muốn em khỏe mạnh thôi.”
Khúc Kha mỉm cười: “Ừ.”
Tiểu Bắc chen vào: “Vậy buổi tối ra cửa có thể mặc áo dệt kim hở cổ đó.”
Khúc Kha: “Được.”
Trong buổi tối lễ công chiếu phim đầu tiên, Khúc Kha diện sườn xám kèm theo quần, bên ngoài còn thêm vào một chiếc áo dệt kim hở cổ. Cô mặc vậy chẳng ra cái gì cả. Tạo hình này nháy mắt khiến Lam tiểu thư cùng mẹ Hứa sợ ngây người.
Ngay cả mẹ Hứa cũng mặc sườn xám, có chút sang trọng kia kìa.
Lam tiểu thư, càng không cần phải nói, quả thực diễm quang b.ắ.n ra bốn phía.
Bình tĩnh mà xem xét thì Khúc Kha lớn lên rất khá, khuôn mặt tinh xảo, mặt mày như họa. Đẹp nhất chính là đôi mắt kia, vừa đen vừa sáng, quả thực không tìm thấy một chút khuyết điểm nào. Thế nhưng tuổi cô không lớn nên không được khí chất quyến rũ của phụ nữ. Hơn nữa bản thân Khúc Kha cũng không muốn bề ngoài của mình yếu đuối như vậy. Thứ cô muốn là khí chất mạnh mẽ cơ.
Cô rõ ràng không phải người thích nổi bật, cách xử sự cũng không quá mạnh mẽ. Nhưng phàm ai đã tiếp xúc với cô, kể cả mới có 1 câu cũng sẽ cảm thấy cô không dễ sống chung. Có một loại người sẽ cho người ta cảm giác tương phản hoàn toàn giữa tính cách và bề ngoài như vậy. Do nguyên nhân này mà nhiều người không quá chú ý đến dung mạo của cô.
Như bây giờ, rõ ràng cô cũng rất đẹp nhưng mọi người đều chỉ chú ý đến quần áo cô mặc.
Mẹ Hứa: “Ai ui, bà cô nhỏ của tôi ơi, cháu mặc như vầy sao? Giống như đã nói thật luôn hả?”
Khúc Kha vô tội nhướng mày, nói: “Như vậy cũng không có gì không tốt mà? Trời còn rất lạnh đó.”
Lam tiểu thư: “Em mặc như vậy xuất hiện ở buổi công chiếu lần đầu à……”
Lời chưa nói hết cũng không cần tiếp tục, cô cũng hiểu.
Khúc Kha cười nhạt nói: “Ai bảo chứ? Chờ một lát nữa khi nào tới nơi, em sẽ kéo quần cao lên. Vóc dáng em khá gầy, có kéo lên cũng chẳng ai nhìn rõ. Chờ đến khi phim bắt đầu, đèn tắt thì em lại thả xuống. Em rất thông minh ha?”
Lam tiểu thư & mẹ Hứa: “……”
Tiểu Đông & Tiểu Bắc: “Siêu thông minh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-92.html.]
Lam tiểu thư còn ý đồ thuyết phục Khúc Kha: “Chính là… tóm lại vẫn có thể nhìn ra một chút, thật sự khó coi! Em nói cô nhóc em, cứ thế mà không thèm chú ý gì à?”
Khúc Kha: “Em có thể dựa vào tài hoa kiếm cơm, lại không cần bán sắc! Cho nên sao lại không được?”
Cô nói đúng lý hợp tình như vậy khiến Lam tiểu thư trong nhất thời nói không nên lời, lập tức héo luôn.
Mãi sau chị mới phát giác bản thân hoàn toàn tìm không biết phản bác Khúc Kha như thế nào.
Cô nhắc Lam tiểu thư, nói: “Được rồi, đi thôi, nếu không đi sẽ muộn mất!”
Khúc Kha: “Chị không biết chứ chú Lê áp lực lớn lắm đó. Lần trước chú ta đã mang cho bọn em khăn quàng cổ và cua rồi, em cũng nên nỗ lực một chút.”
Lam tiểu thư cười nhạo một tiếng, nói: “Cậu ta cứ như vậy đấy! Lúc muốn dùng em thì làm thân, quả thực cẩn thận tỉ mỉ không ai bằng, hận không thể làm con giun trong bụng em luôn ấy.”
Khúc Kha: “Chị nói thật ghê tởm quá, theo như nhu cầu thôi! Không cần rối rắm quá mức. Mọi người đều vui vẻ là tốt rồi. Kể cả ý đồ giả dối, em lại không thiếu cái gì, hà tất nhất định yêu cầu người ta phải thật lòng? Lại không phải tìm đối tượng, chỉ là công việc thôi mà.”
Lam tiểu thư: “…… Em lại làm chị không còn lời gì để nói.”
Khúc Kha: “Bởi vì lời này đúng.” Cô vỗ vỗ cánh tay Lam tiểu thư, nói: “Đại mỹ nhân có quyền được kính kính ngưỡng ngưỡng. Nhưng đại mỹ nhân không có quyền quản tiểu mỹ nhân em mặc gì đâu nha, đi thôi!”
Lam tiểu thư lập tức phun, bị cô làm cho dở khóc dở cười, nói: “Em á!”
Khúc Kha: “Hắc hắc.”
Bởi vì Khúc Kha nói, Lam tiểu thư ngại không khuyên nữa.
Mọi người ra cửa, ngăn ba chiếc xe kéo, mẹ Hứa mang theo Tiểu Bắc; Tiểu Đông cùng Tiểu Kha cùng nhau, Lam tiểu thư một mình một xe.
Đoàn người chạy ba con phố, đi một lúc lâu mới tới rạp chiếu phim.
Bên này giờ đã bày đầy hoa, mọi người vừa xuống xe kéo đã thấy mấy chục cái lẵng hoa đặt trước cửa, dọc cửa còn treo một loạt ảnh nữ chính, đủ loại tư thế yểu điệu xinh đẹp. Người qua lại càng ngày càng đông, rất nhiều người có m.á.u mặt, vừa thấy đã biết không phải người bình thường.
Khúc Kha đứng ở cửa, tầm mắt dừng trên ảnh chụp, chân thành tha thiết nói: “Bảo sao, đẹp thật!”
Lam tiểu thư hừ một tiếng, nói: “Chẳng lẽ so với chị còn xinh đẹp hơn?”
Khúc Kha nghĩ nghĩ, cười nói: “Vẻ đẹp không giống nhau! Chị đẹp xán lạn như hoa hồng đỏ, cô ta yếu ớt tựa hoa thủy tiên. Phong cách hoàn toàn không giống nhau, dĩ nhiên không có cách nào so sánh được!”
Lam tiểu thư cười hớn hởn, nói: “Em sao giỏi dỗ ngọt thế? Nói thật dễ nghe. May là một cô nhóc chứ nếu là con trai thì không biết muốn dỗ được bao nhiêu cô nữa.”
Khúc Kha bật cười, dỗi nói: “Em nói lời thật lòng mà.” Cô nhìn xung quanh một chút, nói: “Mọi người vào đi.