Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 87

Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:33:43
Lượt xem: 139

Cô khép cửa, xuyên qua phòng khách vào phòng bếp liền thấy Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đang rửa chén. Hai nhóc làm rất nghiêm túc.

Có lẽ người khác cảm thấy cô mang theo một anh trai chỉ số thông minh có vấn đề cùng em trai vẫn còn nhỏ thì bản thân sẽ phải trả giá rất nhiều, vất vả rất nhiều. Bọn họ sẽ liên lụy cô rồi này khác. Trong khu nhà ở loáng thoáng cũng có cách nói như vậy. Khúc Kha từng nghe qua. Khúc Kha coi những lời này như đánh rắm, vớ vẩn.

Anh em của cô kỳ thật thực có thể giúp không ít. Nếu không có họ, cô sẽ không bị liên lụy mà cuộc sống càng tốt. Tương phản, nói không chừng cũng có rất nhiều phiền toái khác. Nhờ có họ, cô tiện nhiều việc, thậm chí rất nhiều việc trong nhà đều do họ nhận thầu hết.

Hơn nữa trong nhà có “đàn ông”, cũng tương đối yên tâm.

“Cảm ơn hai người nha.” Khúc Kha dựa vào cửa.

Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều vui vẻ cười. Cả hai thật vui vì có thể giúp đỡ.

Chẳng qua rất nhanh ý cười của Tiểu Đông đã phai đi vài phần, thật cẩn thận nhìn Khúc Kha, nhỏ giọng nói: “Em ơi, là anh khoe với Thầy Túc đồ ăn nhà mình ngon, em có trách anh không?”

Khúc Kha nhướng mày: “Anh khoe ra?”

Tiểu Đông lập tức nói: “Anh sẽ không bao giờ như vậy nữa.”

Hôm nay Thầy Túc ăn thật nhiều, cậu lo thầy sẽ ăn khiến nhà mình nghèo luôn, về sau không bao giờ khoe ra nữa.

Tiểu Đông là người đơn giản, vẻ mặt cậu thế nào không khó đoán. Khúc Kha tiến lên một bước, ngồi xổm trước mặt cậu, tươi cười nói: “Anh không cần lo lắng như vậy, giờ sinh hoạt của bọn mình rất tốt.”

Cô duỗi tay giữ c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Đông quơ quơ: “Thầy Túc mang bánh ngọt đến, rất quý đấy. Anh ấy không có chiếm lợi của chúng ta đâu.”

Khúc Kha cười: “Còn nhớ rõ không? Chính là bánh ngọt từng ăn ở cửa hàng kia đó, ăn rất ngon, rất ngon, siêu đắt nữa……”

Tiểu Đông vội gật đầu: “Anh nhớ rồi.”

Khúc Kha: “Được rồi, đi, mau đi rửa mặt, chờ một chút sẽ dừng cung cấp nước ấm đó.”

“A, đúng thế!”

Hai nhóc trai lớn nhỏ vội chạy tới phòng vệ sinh.

Khúc Kha thấy họ rời khỏi bèn quay sang sửa sang lại chén bàn một chút, bật cười cảm khái: “Quả nhiên mình suy nghĩ nhiều a! Còn cho rằng anh ta mơ ước mình cơ đấy, hóa ra mơ ước tay nghề của mình.”

Hình như tự nhiên thấy yên tâm hơn hẳn.

Khúc Kha dọn dẹp xong hết, nhìn ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn. Cô mở cửa đi thẳng xuống lầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-87.html.]

Cũng may giờ này Lam tiểu thư cùng mẹ Hứa cũng còn chưa ngủ, mẹ Hứa mở cửa, nói: “Mau vào ngồi.”

Khúc Kha lắc đầu cự tuyệt, nói: “Muộn như vậy còn quấy rầy mọi người thật ngại quá, em không vào ngồi đâu. Mẹ Hứa, cháu muốn lấy chăn dì làm hộ về trước. Thời tiết thế này, cháu sợ đêm nay sẽ lạnh.”

Nghe cô nói như vậy, mẹ Hứa vỗ đầu: “Đúng đúng đúng, một lúc nữa mưa thu sẽ lạnh, đây là điều đương nhiên, cháu chờ dì chút.”

Bà cũng không đem chăn giao cho Khúc Kha mà giúp đỡ dọn luôn lên lầu.

Mẹ Hứa: “Về sau có chuyện gì cháu cứ gọi dì nha.”

Khúc Kha ngọt ngào: “A, được rồi.”

Lại nói tiếp, cũng ít nhiều nhờ Khúc Kha suy nghĩ chu đáo. Mưa thu quả nhiên lạnh lẽo, thời điểm nửa đêm về sáng, nhiều người đều bị đông lạnh tỉnh. Trái lại, ba anh em Khúc Kha lại ngủ cực ngon. Chăn bông mới tinh chắc chắn giúp đánh bay khí lạnh luôn.

Trận mưa thu này ước chừng kéo dài tới tận buổi chiều ngày hôm sau, thẳng đến nửa buổi chiều mới thưa thớt dần.

Khúc Kha liệt kê một danh sách mua sắm, chỉ huy Tiểu Đông giao cho Túc Bạch, cô nói: “Anh hỏi một chút xem nếu em muốn mua nhiều như vậy thì anh ấy muốn bao nhiêu tiền phí chân chạy nhé.”

Ngày thường một ít đồ đạc linh tinh, Khúc Kha còn vui vẻ trực tiếp xuống lầu mua. Như thế vừa có thể giải sầu lại vừa có thể chuẩn xác nhớ rõ giá hàng biến hóa rao sao. Tuy nhiên một ít đồ trọng lượng nặng lại không dễ mang như vậy.

Kể cả anh trai có sức cũng chỉ là một cậu nhóc mới mười bốn tuổi, lại không phải rèn luyện từ nhỏ nên vẫn kém một ít.

Cho nên Túc Bạch đồng ý nhận tiền làm việc, Khúc Kha rất vui.

Như lần này, danh sách cô lập bao gồm gạo và mì gạo, còn có than đá, than củi này nọ, đều không phải đồ nhẹ.

Vừa vặn mẹ Hứa đi lên đưa quần áo, đúng lúc nhìn thấy, tò mò hỏi: “Cháu tính toán tìm cậu ta thật á?”

Khúc Kha gật đầu: “Đúng vậy ạ.” Cô cũng giải thích thêm: “Ba người nhà cháu đều không phải loại có thể làm việc đâu. Nhiều lúc cũng muốn thuê người giúp. Vậy không bằng trực tiếp tìm hàng xóm quen biết. Khi đó cháu cũng không cần làm, thời gian rảnh còn có thể làm chuyện khác.”

Mẹ Hứa suy nghĩ một chút, ơ, hóa ra cũng có thể như vậy nhỉ?

Chẳng qua bà vẫn nói: “Kỳ thật các cháu có thể mỗi ngày mua một chút, cũng không cần lập tức mua nhiều như vậy.”

Bà nói như thế, Khúc Kha chân thành đáp lại: “Cháu đây không phải nghĩ nhất lao vĩnh dật sao? Rốt cuộc loại đồ vật như than củi này, mỗi lần mua về đều một thân bẩn thỉu. Lại nói, mua nhiều cũng rẻ hơn một ít. Tiền tiết kiệm được cháu dùng mời Thầy Túc hỗ trợ, không phải rất tốt sao? Thành ra tương đương với việc cháu không dùng nhiều tiền mà còn không phải tự mình làm.”

*Nhất lao vĩnh dật: Vất vả một lần, thoải mái về sau

Nói như vậy hình như cũng đúng nhỉ?

Loading...