Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 83
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:32:28
Lượt xem: 141
Khúc Kha đem bốn khối gạch vàng cùng hai thỏi vàng nhỏ đều đặt trong bao quần áo, lại tiện tay cầm lấy ngọc hồ lô cho hết vào túi. Cô cười một chút, mỗi tội giờ vẻ ngoài thật sự tiều tụy khó coi, tươi cười cũng không tạo cảm giác thoải mái cho người khác, ngược lại còn có chút tối tăm.
Khúc Kha ôm tay nải vào người, nặng vượt mức quy định rồi. Cô cũng không dừng lại, vội vàng xuống lầu.
Lúc này người dưới lầu đã đông hơn, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không mà cô luôn cảm thấy ánh mắt người khác rơi trên người mình. Thậm chí ánh mắt nhìn trộm còn kèm theo ý tìm tòi.
Khúc Kha biết mình cõng bốn khối gạch lớn chắc chắn chạy không đủ nhanh. Nếu thực sự có chuyện chỉ có thể dựa vào kế sách cùng sự linh hoạt.
Khúc Kha buồn đầu ra cửa, mấy phu xe lập tức nhìn qua. Khúc Kha lại không có ý định ngồi xe kéo. Cô vội đi đến một tiệm ăn nhỏ cách đó gần nhất. Dù Khúc Kha tới rất sớm nhưng ở Câu lạc bộ Phú Lệ tốn không ít thời gian, thành ra giờ đã là lúc kết thúc bữa sáng.
Trên đường dòng người vội vàng như cũ. Khúc Kha chui vào tiệm ăn gọi một chén mì. Cô nhìn xuyên qua ảnh ngược trên kính, quả nhiên thấy bốn gã đàn ông thần thái đáng khinh đi theo. Đám người này đều đi theo vào quán mì, ngồi xuống, lại chẳng có chút sốt ruột nào.
Đám này không nhất định là người câu lạc bộ. Tuy nhiên câu lạc bộ đầy kẻ côn đồ, thua hết tiền, không thiếu được làm một ít chuyện trộm cắp lấy tiền.
Chuyện này Khúc Kha đã sớm nghĩ tới, cô khẩn trương. Kỳ thật nguy hiểm nhiều khi không phải đến từ Công ty Phú Lệ mà do chính những người này.
Cửa hàng này thấy nhiều “người” như Khúc Kha. Rốt cuộc khoảng cách rất gần với Câu lạc bộ Phú Lệ, rất nhiều người ở đó tiêu hết tiền, lúc ra cửa sẽ như vậy. Ăn một chén mì tiền đều giữ chặt như sợ ai lấy mất.
Khúc Kha cũng gọi một chén mì giá rẻ nhất. Cô vừa ăn hai miếng đã lập tức lấy tay đè chặt bụng lại, có vẻ như bị đau bụng, chỉ kịp kêu lên một tiếng, mì còn chưa ăn xong đã vội vàng chạy phía hậu viện.
Vài người nói thầm: “Nhìn đồ thằng nhóc kia cầm, lúc vào túi căng phồng, lúc ra túi vẫn căng phồng, không biết kiếm được bao nhiêu tiền nữa.”
Một kẻ khác có mỗi khoảng như chim ưng chửi một tiếng rồi nói: "Nói không chừng chẳng có bao nhiêu đâu."
“Đúng đúng đúng, nếu không phải đồ đáng giá thì sao thằng nhóc kia đi vào lâu như vậy.”
Như vậy vừa nói, vài người lập tức hưng phấn hẳn lên.
Nhìn vài kẻ theo dõi Khúc Kha đang nói chuyện là biết không cùng một băng nhóm.
Vài người vừa rồi còn đều ở Câu lạc bộ Phú Lệ chơi bài, hiện tại lại đồng thời xuất hiện ở chỗ này, vì cái gì, còn không rõ ràng lắm sao?
Tất cả liếc nhìn nhau, lập tức cảnh giác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-83.html.]
“Con dê béo này chính do chúng ta theo dõi đầu tiên đấy!”
“Thật buồn cười, chẳng lẽ trên người hắn còn viết tên bọn mày chắc?”
“Phi, bọn tao……”
Mấy người, anh một lời tôi một câu thành ra chửi nhau loạn lên, không bao lâu đã bắt đầu xô xô đẩy đẩy.
Lúc này Khúc Kha đã vòng ra từ cửa sau, nhanh nhẹn vòng tay nải chạy đến đường lớn cách đó không xa. May mắn một chiếc xe điện vừa lúc đến, cô vội nhảy lên xe. Chờ đến khi mấy gã côn đồ ầm ĩ xong, tao một quyền, mày một quyền phản ứng lại mới phát hiện ra thằng nhóc con kia đi mãi vẫn chưa về.
Vài người ra phía sau tìm thấy hậu viện đã trống không, không có lấy một bóng người.
Khúc Kha ngồi trên xe điện, vẫn chưa kịp tẩy trang nên cô không về nhà. Giờ một chút cô cũng không dám thả lòng cảnh giác.
Cô liếc qua một kẽ hở để nhìn về phía trước. Trông có vẻ như đang nhìn đường nhưng thực tế cô lại nhìn vào kính chiếu hậu. Từ kính chiếu hậu cô nhìn bao quát được mọi người trên xe. Sau khi qua ba chạn, Khúc Kha mới đem tầm mắt dừng trên người một gã đàn ông. Mắt cô lóe lên, làm bộ như không biết gì quay đầu đi.
Xe dừng ở trạm, cô nhìn về phía giáo đường nhưng không nhúc nhích. Ngay lúc xe sắp khởi động, đúng thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Khúc Kha linh hoạt nhảy xuống xe, vội vàng chạy vào trong giáo đường.
Quả nhiên kẻ kia theo sát xuống xe. Tuy nhiên xe điện đã đóng lại, chờ đã đuổi kịp xuống xe thì Khúc Kha đã không thấy đâu nữa...
Đối với đường phố bên này cô không quen thuộc nên chẳng dám đi loạn mà tránh ở phía sau chỗ người gác cổng giáo đường. Chờ đến khi hai kẻ đuổi theo cô từ Công ty Phú Lệ lọt vào cửa sau, cô mới to gan chạy ra ngoài đường.
Khúc Kha ngăn một chiếc xe kéo lại, trực tiếp yêu cầu tới chỗ cửa hàng bánh kem mà cô vẫn nhớ.
Chính là cửa hàng được lên tạp chí kia.
Khu vực xung quanh đây cô vẫn tương đối quen thuộc. Cô đi loanh quanh khu này vài vòng, xác nhận không có ai đi theo mình nữa.
Thế nhưng cô cũng không dám trực tiếp về nhà mà tìm một khách sạn nhỏ. Khách sạn tuy nhỏ nhưng yêu cầu phòng đơn vẫn khá đắt. Cô tiêu một đồng, lại bỏ ra thêm một đồng tiền thế chấp mới lên lầu.
Cái gọi là ở một đêm đương nhiên không phải ở thật. Cô chỉ muốn tìm một chỗ để có thể gội đầu, rửa mặt rồi lấy bỏ gối ngụy trang thành tay nải mới.
Tuy không đổi lại quần áo nhưng tóc tai thay đổi, gương mặt thay đổi, đến túi đựng cũng thay đổi.