Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 75

Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:30:06
Lượt xem: 96

Đại khái ở thời điểm hiện đại, cô xem một ít phim cũ về thời kỳ. Thành ra Khúc Kha đối với tiền giấy không thấy yên tâm. Nếu thật sự có chuyện, loại tiền này sẽ trở thành đồ bị giảm giá trị nhanh nhất.

Đổi được vàng là tốt nhất, nếu thật sự không được thì đồng đại dương cũng được. Thế nhưng Khúc Kha là một cô gái nhỏ, thị dân nhỏ phổ phổ thông thông, lúc sinh hoạt kể cả cô muốn vàng cũng chưa chắc đã đổi được.

Ví như cô làm việc, người ta kết toán đều bằng tiền giấy.

Nếu không làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ còn có thể cho cô một đống lớn đồng đại dương rồi cô tự mình ôm về nhà chắc?

Hiển nhiên cách này không tiện chút nào.

Như Trần biên tập mỗi tháng kết toán tiền nhuận bút, được vài trăm, ngân hàng cũng sẽ đổi cho cô thành tiền giấy. Hiện tại trong tay Khúc Kha, tiền giấy cũng không ít.

Cô đổi được đồ bèn đi bộ tới một cửa hàng bánh phương tây ở phố này. Đây là lần đầu tiên cô tới. Vài ngày trước cô nghe Lam tiểu thư nói qua cửa hàng này vài lần. Nào là bánh chỗ này hương vị ngon như thế nào, giá cả đắt ra sao, còn được lên báo, có danh tiếng nhất định cơ.

Một ít phu nhân tiểu thư gia đình phú quý thường xuyên tới đây uống trà chiều. Vài người không tới cũng sai phái người hầu trong nhà qua mua một ít bánh ngọt về mở tiệc trà. Không chỉ thế nơi này còn là điểm đến quen thuộc của các công tử nhà phú quý muốn theo đuổi con gái nhà người ta.

Tóm lại, nhà này nhờ danh tiếng mà trở thành địa điểm ai cũng biết, người muốn tới như xua vịt*.

*Xua vịt: ý chỉ rất nhiều

Khúc Kha thật ra chưa từng thử bánh ở đây. Hôm nay vừa lúc có tiền, cô tò mò đến xem, tính mua một chút bánh về nhà mở rộng tầm mắt.

Cửa hàng này trang hoàng cực kỳ xa hoa, trên vách tường treo tranh sơn dầu, tiếng dương cầm réo rắt lọt vào tai. Kể cả dưới ánh mắt hiện đại nhìn cũng thấy được không có chỗ nào sai sót.

Khúc Kha tìm vị trí ngồi xuống, mở thực đơn ra. Chắc vì đi theo phong cách thời thượng nên mỗi một món bên cạnh còn đánh dấu bằng tiếng Anh, thoạt nhìn quả nhiên không giống với những cửa hàng bánh tây khác. Kiểu như chuẩn phong cách tây vậy.

Khúc Kha: “Tôi nghe nói bánh kem blueberry và Cappuccino mousse, nhà anh rất có danh tiếng? Hai loại này, môi loại một phần, tôi muốn đóng gói mang về.” Cô tiếp tục xuống phía dưới, nói: “Bánh hoa hồng này cũng lấy một phần, đều đóng gói.”

Phục vụ: “Vâng.”

Khúc Kha ngồi ở sổ vị trí cửa, an tĩnh chờ đợi.

Tầm mắt cô lượt quanh trong tiệm nhìn ngó. Đoạn thời gian đúng vào buổi sáng tiệm mới mở cửa không lâu. Dù cửa hàng bánh đứng đầu về doanh thu gần đây nhưng khá sớm nên mới có vài ba khách.

Phàm khách tới đây đều có điểm giống nhau. Nam giới mặc tây trang sang trọng, phụ nữ diện váy âu phục dài nhìn vừa dịu dàng vừa động lòng người.

Hiển nhiên có thể nhìn ra được, không có tiềm lực kinh tế nhất định cũng sẽ không tới nơi như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-75.html.]

Khúc Kha cũng ít khi tới những cửa hàng bánh tây hoặc quán café thời đại này. Mỗi lần ra cửa khó tránh khỏi có chút tò mò, rốt cuộc tới cũng tới rồi! Cô muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút thôi!

“Tiểu thư, bánh ngọt của ngài, tổng cộng 12 đồng.”

Khúc Kha thanh toán tiền, lúc này mới mang theo ba cái hộp nhỏ rời khỏi.

Cô cố sức đẩy cửa, một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh lại đang muốn vào, thành ra hai người thiếu chút nữa đụng phải nhau.

Trên cổ hắn có treo máy ảnh, lắc lắc lư lư một chút, cũng may có dây giữ lại. Hắn thấy vội đè lại tránh máy ảnh va vào cửa.

Trái lại một cái hộp trong tay Khúc Kha trực tiếp rơi xuống đất.

“Thật xin lỗi.”

“Sorry.”

Hai bên đồng thời xin lỗi, ánh mắt hai người lại đồng thời tập trung ở bánh kem hoa hồng rơi trên mặt đất.

“Thật sự xin lỗi, tiểu thư, để tôi bồi thường cho cô.” Anh giai ngoại quốc cực kỳ ngượng ngùng.

Khúc Kha gặp người nước ngoài không nhiều lắm. Thế nhưng ở thời đại này, người nước ngoài nhiều ít đều có chút vênh váo tự đắc, khách khí như vậy khá hiếm.

Chuyện này cô cũng có sai, không thể đổ lỗi hoàn toàn cho người ta được. Cô lắc đầu, giọng thanh thúy nói: “Không cần, chính tôi cũng có trách nhiệm.”

Cô nhìn về phía phục vụ hỏi: “Xin hỏi có chổi không?”

Phục vụ lúc này mới phản ứng kịp, vội mở miệng: “Tiểu thư, để tôi xử lý được rồi.”

Khúc Kha: “Vậy phiền anh rồi.”

Mắt thấy Khúc Kha phải đi, anh giai ngoại quốc ôm lấy cô, nghiêm túc: “Tuy rằng chúng ta đều có trách nhiệm nhưng dù sao tôi cũng làm bánh ngọt của cô rơi xuống đất. Xin cô cho tôi một cơ hội biểu đạt sự hối lỗi của mình.”

Khúc Kha: “?” Còn có kiểu chủ động một hai phải bồi thường?

“Tiểu thư, mời cô ngồi.”

Anh giai ngoại quốc nhìn về phía phục vụ, tiếng Trung lưu loát nói: “Hãy lấy cho vị tiểu thư này một phần bánh ngọt giống cái trước đó.”

Nghĩ một chút, bổ sung: “Đóng gói.”

Khúc Kha xem người này nói năng rành mạch lại kiên trì nên không cự tuyệt nữa. Cô nói một tiếng ‘được’ rồi ngồi một bên.

Loading...