Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 73
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:29:31
Lượt xem: 135
Đúng lúc này, cửa xã báo mở ra. Phó chủ biên phụ trách phát hành báo vừa mở ra đã thấy mấy đầu lĩnh bán báo lao vội lên vây quanh cửa.
“Bọn tôi hôm nay có in thêm, có in thêm……” Tuy rằng phó chủ biên kêu lớn tiếng nhưng mọi người lại giống như không nghe thấy, tiếp tục tiến lên muốn lấy trước.
Mọi người yêu cầu số lượng đều nhiều hơn so trước kia. Nhìn lượng báo hiện có, xem ra căn bản không đủ.
Hoàn toàn không đủ rồi.
Phó chủ biên mắt thấy bọn họ lại nhao lên đòi lấy báo, kêu: “Tôi đi! Bên này không thể động, đây là chỗ báo cố định muốn phân phát đến các tiệm bán báo và bưu chính đặt mua trước mà.”
Hiện trường lại lần nữa rơi vào tình trạng hỗn loạn. Không lâu sau, phó chủ biên đầu tóc vốn chỉnh tề cũng rối loạn. Đám đầu lĩnh bán báo đều rời khỏi, phó chủ biên mới cảm khái: “Thật là gánh nặng ngọt ngào a!”
Giờ họ đã in thêm đến 5 vạn tờ, 5 vạn đấy, trời ơi, đây là khái niệm gì chứ.
Mấy tờ báo khác cộng lại chắc cũng chỉ đạt được doanh số thế này thôi.
Báo nhà họ ngày thường in trong khoảng 1 vạn tờ. Doanh số 1 vạn tờ mà còn lọt Top 10 bảng xếp hạng báo bán chạy ở phạm vi Bến Thượng Hải rồi đấy. Mấy ngày này nhờ đăng bộ 《 Cuộc phản công nghèo khó 》 mà cứ một lần so với một lần in nhiều hơn. Giờ thậm chí đã đạt tới 5 vạn mà còn bị một đoạt sạch.
Cứ mỗi khi đến ngày đăng tiếp bộ 《 Cuộc phản công nghèo khó 》là đám lái buôn bán báo lại như tiêm m.á.u gà.
Đáng sợ, quá đáng sợ rồi!
Phó chủ biên mang theo niềm vui sướng xen lẫn thống khổ cười cười đi lên lầu. Lúc này còn sớm, ban đầu hắn vốn muốn thương lượng in bổ sung thêm nhưng nghĩ lần này đã in nhiều ra 1.5 vạn tờ, bổ sung chắc không cần nữa.
Hắn nghĩ thế đấy.
Còn sự thật thì…
Lại nói về đám đầu lĩnh bán báo, mỗi kẻ gần như nắm giữ một khu vực nhất định. Đám đàn em lại thuê mười mấy, hai mươi nhóc con choai choai mang báo chạy khắp hang cùng ngõ hẻm.
Sáng sớm, đám nhóc đã ôm báo kêu “Chương mới bộ 《 Cuộc phản công nghèo khó 》tiếp tục ra! Chương mới nhất mới đăng, chương mới ra lò đây.”
Rất nhanh đã có người tiến lên: “Cho 1 tờ.”
Mới vừa nói xong lại có người tiếp bước: “Cũng cho tôi 1 tờ!”
……
Đối thoại như vậy, chỗ nào cũng có.
Trong một căn nhà cực kỳ xa hoa, cậu ấm trẻ tuổi vội vàng xuống lầu, lại vội vàng hỏi: “Lão Lý, hôm nay Báo Nhân dân ra truyện rồi chứ?”
Quản gia lão Lý lập tức: “Ra rồi, ra rồi!”
Ông vội lấy báo ra, đặt trước bàn cơm.
Cậu trai mở báo ra, gấp không chờ nổi lật từ trang đầu tới các vị trí tiếp theo. Tìm được rồi vội vàng đọc, câu chuyện này nghe người khác kể lại không còn hay nữa. Người ta kể sẽ không thể nói hết được một phần vạn cái hay trong đó.
Đây là một loại truyện chỉ có thể hiểu ngầm mà không thể truyền miệng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-73.html.]
Hắn bưng sữa bò lên, bữa sáng và đọc báo tiến hành đồng thời.
“Anh! Chuyện xưa Báo Nhân dân ra rồi sao? Giang Vũ Ninh đồng ý Bạch Hồng Hoa không?” Một thiếu niên mặc quần áo học sinh cũng vội vội vàng vàng hỏi.
Kết thúc chương trước, hoa đán nổi tiếng Xưởng điện ảnh Bạch Hồng Hoa nhận ra Giang Vũ Ninh, làm bộ không quen biết tiếp cận y, muốn trở thành thiếu phu nhân Giang gia. Mỗi tội Giang Vũ Ninh lại hoàn toàn không biết gì cả. Y còn cho rằng Bạch Hồng Hoa yêu y.
Đúng lúc này Bạch Hồng Hoa thổ lộ với y.
Chuyện xưa kết thúc ngay tại đoạn này.
Không thể không nói, Thường Hoan Hỉ này, mỗi một lần ngắt đoạn đều ngắt đúng chỗ, làm người ta khó chịu đến vò đầu bứt tai.
Mấy ngày nay bao nhiêu người đều hận không thể vọt vào tạp chí xã, hỏi một câu xem câu chuyện kế tiếp phát triển như thế nào.
Có người muốn vọt vào chuyện xưa để đánh tỉnh Giang Vũ Ninh, nói cho y biết Bạch Hồng Hoa là một kẻ tham mộ hư vinh.
Cũng có người cảm thấy, Bạch Hồng Hoa chỉ muốn làm Giang thiếu phu nhân quá si tâm vọng tưởng rồi. Nếu làm thiếp thất thì còn may ra. Dù sao cũng là đại minh tinh thiên kiều bá mị, Giang Vũ Ninh không lỗ, hoàn toàn có thể thu vào trong túi.
Tóm lại, đủ loại suy nghĩ đều có cả.
Thế mà cố tình chuyện xưa lại dừng ngay chỗ này.
“Anh, anh mau nói đi!” Thiếu niên vội cực.
Ban đầu cậu ấm kia còn ngồi uống sữa bò, mặc kệ cậu em hỏi chuyện vẫn mắt điếc tai ngơ. Ngay lúc thiếu niên phát hỏa, đột nhiên công tử đang xem báo phụt một tiếng, một ngụm sữa bò cứ vậy phun hết ra ngoài.
Hiện trường một giây an tĩnh!
Thiếu niên: “Anh!” Hắn càng sốt ruột, “Anh mau đưa báo cho em!”
Cậu ấm: “Anh sắp xem xong rồi! Sau đó để em tự xem!”
Thiếu niên cũng mặc kệ, trực tiếp ghé vào bên người anh mình
oán giận: “Không thể mua thêm một tờ báo sao? Lão Lý, về sau Báo Nhân dân có chuyện xưa này thì mua nhiều thêm một phần.”
Lão Lý: “Vâng.”
Thiếu niên hứng thú bừng bừng: “Có phải có chuyện gì đặc biệt không?”
Hắn cảm thấy, các bạn học nhất định đã đoán sai. Thường Hoan Hỉ khẳng định sẽ không theo lối suy nghĩ tầm thường. Nếu mọi người đều có thể đoán được, kia còn là Thường Hoan Hỉ sao?
Khẳng định không phải rồi.
Thiếu niên đã đem bút danh “Thường Hoan Hỉ” này tôn sùng thành thần tượng đệ nhất của mình.
Người khác đều không thể bằng được người này, người này siêu đỉnh!
Tóm lại, giỏi nhất chính là người này!