Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 69
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:28:16
Lượt xem: 134
Tiểu Đông và Tiểu Bắc xuống lầu chơi bị Khúc Kha gọi về, nghiêm túc giới thiệu: “Vị này chính là thầy Túc, về sau sẽ dạy vỡ lòng cho hai người.”
Tiểu Đông & Tiểu Bắc: “!!!”
Hai người đều mở to mắt. Tay nhỏ của Tiểu Bắc run rẩy chỉ vào Túc Bạch, mềm mềm mại mại hỏi nghi ngờ trong lòng ra: “Chính là… anh không phải bán thịt heo à?”
Nhóc gãi gãi đầu, cái đầu nho nhỏ đang thấy rất khó hiểu: “Chị không định cho bọn em đọc sách mà muốn học g.i.ế.c heo sao?”
Tiểu Đông còn đang nhăn chặt lông mày, nhỏ giọng: “Giết heo đáng sợ lắm.”
Khúc Kha: “……”
Trần biên tập: “???”
Túc Bạch mỉm cười: “Anh, văn có thể đọc sách, võ có thể g.i.ế.c heo.” Trong lời nói thế mà còn có chút tự đắc.
Khúc Kha: “……”
Cô luôn vì bản thân da mặt không đủ dày mà cùng thế giới này không hợp.
Khúc Kha: “Thầy Túc sẽ dạy hai người đọc sách.”
Hai nhóc mê mang cực kỳ. Chẳng qua cả hai đều nghe theo lời Khúc Kha nói. Nếu cô nói như vậy, hai đứa nhỏ tự nhiên gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Thực tế… một chút cũng không hiểu.
Chẳng sao cả, hai đứa đều cực ngoan ngoãn kêu: “Chào thầy Túc.”
Túc Bạch gật đầu, nói: “Buổi chiều qua đây.” Xoay người muốn đi.
Khúc Kha vội ngăn lại, hỏi: “Vậy… bọn em cần chuẩn bị gì không?”
Túc Bạch nghĩ nghĩ, có chút không xác định, rồi vẫn đáp: “Em nên mua hai quyển quốc văn và toán học, trước học cái đó đã.”
Anh chỉ chỉ án thư. Khúc Kha làm một động tác mời. Anh không chút do dự tiến lên, rút ra một tờ giấy, viết tên hai quyển sách, lại nói: “Giấy bút cũng chuẩn bị một chút.”
Khúc Kha: “Được.”
Túc Bạch không phải người nói nhiều, xong việc, anh giơ tay lên ra dấu, nói: “Tôi còn có việc khác, đi trước.”
Một khắc cũng không chậm trễ.
Khúc Kha cũng không muốn làm ảnh hưởng sự nghiệp kiếm tiền của người ta. Bình tĩnh xem xét, đời trước nếu có người chậm trễ cô làm công, cô cũng tức giận. Nào có cái gì quan trọng hơn so với kiếm tiền hả?
Cô vội tránh ra: “Đi thong thả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-69.html.]
Trần biên tập đứng một bên lâm vào trạng thái tự mình hoài nghi.
Hôm nay Trần biên tập ở bên này có việc nên trì hoãn một thời gian. Nhờ thế vừa lúc gặp được Lê tiên sinh Xưởng điện ảnh tới cửa. Dù gã so với Khúc Kha lớn hơn hai mươi tuổi có thừa nhưng trước nay một tiếng “Lão Lê” cũng không chịu nhật, luôn nhất quán cách gọi “Cô Cao” - “Tiểu Lê”.
Tư thái hạ xuống siêu thấp.
Người này đúng với câu nói kia của Lam tiểu thư, lúc cần mi sẽ cho cảm giác được cực kỳ thoải mái. Hôm nay gã vừa đến đã thấy cửa Cao gia mở ra. Bên trong có một người làm công tác văn hoá mặc áo dài đang cùng Cao tiểu thư nói chuyện. Gã vội tiến lên: “Cô Cao, cháu đây là có khách ư?”
Ngay sau đó gã cảnh giác nhìn về phía Trần biên tập, sợ ông đào người của mình đi.
Trần Sĩ Ung cũng nhìn về phía Lê tiên sinh, người này tai to mặt lớn, tuy nhìn hòa khí nhưng trong thời buổi hiện giờ mà có thể khiến bản thân ăn thành béo như vậy cũng không phải loại người đáng tin.
Lời này nghĩ trong bụng không để Lê tiên sinh nghe được, nếu gã biết chắc chắn sẽ phải mắng ông một trận, lão già này tuyệt đối kỳ thị người béo.
Chẳng qua hiện tại họ còn đang mải nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Khúc Kha: “Lê quản lý? Chú vào ngồi đi.”
Lê quản lý: “Tiểu Lê, cô Cao quá khách khí rồi, cứ gọi Tiểu Lê là được!”
Trần biên tập nhìn gã đàn ông ít nhất ngoài 30 này…… lại ngó ngó khuôn mặt non nớt của Khúc Kha …… Tiểu Lê cơ đấy!
Khúc Kha nhìn ra hai người không tiếng động đấu đá bèn giới thiệu: “Vị này chính là Trần biên tập của xã báo, tôi có ít bản thảo đều gửi đăng bên kia. Còn vị này là Lê quản lý của Xưởng điện ảnh, tôi ngẫu nhiên cũng sẽ viết một vài bài bình luận điện ảnh.”
Giới thiệu như vậy xong, Lê quản lý bừng tỉnh, lập tức cầm tay Trần biên tập, cười xán lạn như hoa đào nở rộ: “Chào ngài, chào ông anh, hóa ra ông từ xã báo đấy ư? Ông xem, thật là trùng hợp làm sao, Xưởng điện ảnh chúng tôi có liên hệ cùng rất nhiều xã báo. Không biết ông ở nhà nào? Nói không chừng chúng ta còn có nghiệp vụ lui tới nữa đấy.”
Trần biên tập: “……”
Lê tiên sinh tiếp tục: “Cô Cao đây tài hoa hơn người, khiến ai cũng bội phục, tôi biết mà, vàng thật không sợ lửa. Quả nhiên, quả nhiên!”
Trần biên tập: “……”
Lê tiên sinh còn lại nói: “Ông cũng tới thúc giục bản thảo à? Ông anh à, ông nhìn tôi nè, ông nhường cho tôi một chút nhé! Tôi đây thật không dễ dàng a! Bọn tôi phàm muốn làm tuyên truyền đều yêu cầu bản thảo khẩn cấp! Bằng không, ông chủ bọn tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t tôi mất.”
Trần biên tập: “……”
Khúc Kha đã quen phong cách của Lê quản lý nên coi như chẳng thấy gì.
Lần đầu tiên đáng ra cô không nên bày trò biểu hiện bản lĩnh. Đấy, giờ người này mỗi lần tới đều phải trực tiếp đem bản thảo lấy đi nhanh nhất có thể, một chút cũng không muốn đợi. Mặc dù vậy Khúc Kha cũng không phải không vui.
Rốt cuộc, bắt người tay ngắn, kẻ ăn ké thì chột dạ.
Lê quản lý khôn khéo nhất ở điểm này. Gã thúc giục bản thảo cũng không mạnh mẽ đòi mà điên cuồng làm việc nhà cho cô. Vì vậy Khúc Kha mỗi lần đều sẽ viết bài cho gã trước, tranh thủ sớm một chút đem người tống cổ.
Đương nhiên vẫn phải nói, Lê quản lý nấu cơm thật ngon nha.